Chương trước
Chương sau
Ra khỏi Luyện Tâm viện, Lục Thanh đi về hướng khoảng sân nơi diễn ra luận kiếm. Bước chân của Lục Thanh thong thả, trên đường đi không hề gặp một người nào. Hắn biết mình đi muộn, nên vào lúc này chỉ còn một số đệ tử ngoại môn đang di chuyển vội vã.
Thấy Lục Thanh đi trên đường, đám đệ tử ngoại môn tỏ thái độ kính sợ, cung kính hành lễ với hắn. Tới bây giờ, Lục Thanh cũng thích nghi với hành động đó nên chỉ hơi gật đầu.
Trên khoảng sân rộng trước Triêu Dương đại điện có một khoảng đất trống có màu sắc hơi khác, rộng ước chừng hai mươi trượng. Lớp đất đá mới được dọn sạch. Lúc này, toàn bộ đệ tử nội tông và ngoại môn đều tụ tập ở đây.
Khoảng đất trống chính là địa điểm diễn ra luận kiếm cứ nửa năm một lần của Triêu Dương cung. Do kiếm khí của đệ tử nội tông nên mỗi năm đất ở đây lại bị xới lên, để lộ ra lớp đá mới.
Vào lúc này, không khí trên sân hết sức nghiêm túc. Đông đảo đệ tử ngoại môn đứng thành một vòng tròn chu vi năm mươi trượng. Giữa vòng tròn là gần bốn mươi đệ tử nội tông. Mỗi người trong số họ đều có một ý chí chiến đấu rất mạnh. Khí thế vô hình từ người họ tỏa rộng khắp khoảng sân rộng trăm trượng. Một số đệ tử ngoại môn tu vi còn kém không chịu nổi phải lui ra mấy trượng mới giảm được áp lực.
Số người từ từ kéo tới đông đủ. Trước mặt mọi người, Huyền Thanh và sáu vị hộ pháp đứng im. Nếu người nào để ý sẽ thấy sáu vị hộ pháp đều là sư phụ của sáu gã đệ tử nội tông, bao gồm ngũ hộ pháp La Thiên Hữu, tam hộ pháp Khách Thiên, nhị hộ pháp Lạc Thành Ngọc, lục hộ pháp Hồ Lạc Phong, tam hộ pháp Hải Sanh, thập hộ pháp Lâm Thanh.
Có thể thấy lần này sáu vị hộ pháp rất quan tâm tới đệ tử của mình, dù sao thì luận kiếm lần này cũng liên quan tới danh sách đi vào Kiếm Trì, địa điểm quan trọng của tông môn. Ngay cả bọn họ, cho dù trước đó cũng chỉ có một lần may mắn được đi vào, nhưng cũng không trụ nổi quá một tháng. Mặc dù vậy thì thời gian một tháng ngắn ngủi cũng giúp cho tu vi của bọn họ rút ngắn được một năm tu luyện. Nơi đó tràn ngập nguyên khí tinh thuần trong trời đất, khiến cho đến bây giờ, bọn họ cũng không thể quên được.
Lần này vì chuẩn bị cho luận kiếm giữ năm ngọn núi vào bốn năm sau, tông môn quyết định mở Kiếm Trì để cho hai mươi đệ tử đứng đầu trên mỗi ngọn núi, tổng cộng là một trăm người tiến vào trong đó tu luyện nửa năm. Nếu như phát triển tốt, bất cứ một tên đệ tử nào bước vào đó cũng có thể đột phá một tới hai thiên vị. Thậm chí cao nhất có thể đột phá tới một đẳng cấp cũng là chuyện có thể.
Mà tất cả đệ tử nội tông đều biết điều này cho nên cho dù là những người có vị trí xếp sau thì trong nửa năm qua cũng điên cuồng tu luyện. Bất chấp việc có được cơ hội hay không cũng đều muốn thử một lần. Đặc biệt là hai mươi đệ tử đứng đầu, gần đây lại càng khổ luyện bất kể ngày đêm. Bọn họ là những người có hy vọng nhiều nhất mà cũng là những đối tượng bị nhiều nguy hiểm nhất.
Giữa đám đệ tử nội tông đứng đầu, Nhiếp Thanh Thiên và Triệu Thiên Diệp sóng vai đứng cạnh nhau. Bên cạnh bọn họ, ánh mắt Lăng Tiêu có chút bất đắc dĩ, bởi vì vừa mới tới hắn đã cảm nhận được hơi thở của hai người đó lại mạnh thêm. Đặc biệt là Triệu Thiên Diệp, nửa năm trước mặc dù hắn có cảm giác không địch được thì cũng vẫn còn có một chút gì đó nắm chắc. Nhưng bây giờ, cảm nhận lại vô cùng nguy hiểm.
Đồng thời, khí thế của Dư Cập Hóa cũng có sự tăng cường. Ngay cả Đoạn Thanh Vân, sau ba tháng không gặp vào lúc này đã gầy đi một phần, không còn như trước nữa. Bây giờ, hắn cũng chỉ giống như một tên mập bình thường, khuôn mặt cũng bình thường hơn rất nhiều.
Người thay đổi nhiều nhất phải nói chính là hắn. Mấy tên đệ tử đứng quanh hắn cảm giác rất áp lực. Bây giờ, Đoạn Thanh Vân đứng đó so với trước cũng trầm ổn hơn rất nhiều, hoàn toàn khác so với nửa năm trước.
Làm sao mà mỗi người trong Tử Trúc viện lại quái vật như vậy?
Cách Đoạn Thanh Vân một tên đệ tử, ánh mắt của Công Dương Vũ có một sự ghen tỵ rất đậm. Hắn không hiểu tại sao bản thân lại không có được may mắn như vậy. Tại sao bất cứ vận may nào cũng đều do bọn Đoạn Thanh Vân gặp phải. Đặc biệt là cái tên Lục Thanh đang sống một mình trong Luyện Tâm viện.
Nghĩ tới Lục Thanh, ánh mắt Công Dương Vũ chỉ có một sự tức giận. Lúc đầu, khi mới lên núi, gã vận còn bị hắn dẫm dưới chân. Vậy mà mới có nửa năm trôi qua, tu vi đã hoàn toàn vượt qua hắn, lại còn có được địa vị mà hắn không thể so sánh. Thậm chí bây giờ, gặp Lục Thanh, hắn còn phải cung kính hành lễ. Điều đó khiến cho hắn không muốn đối mặt.
Chính vì vậy mà cho tới bây giờ, sau ba tháng, Lục Thanh vẫn chưa giáp mặt với Công Dương Vũ một lần nào. Một phần do Lục Thanh vội vàng sử dụng Cố Nguyên đan để củng cố thân thể và tìm hiể Tử Tiêu Phong Lôi kiếm. Thứ hai là do Công Dương Vũ cũng cố ý tránh Lục Thanh.
Ánh mặt trời từ từ lên cao, sánh sáng rực rỡ trải khắp toàn bộ mặt sân. Nhưng trong cảm giác của đám đệ tử ngoại môn, ánh mặt trời như bị ý chí chiến đấu mãnh liệt của đệ tử nội tông đóng băng khiến cho bọn họ có cảm giác ngay cả tia nắng chiếu lên người cũng có chút gì đó hơi lạnh.
Đúng lúc này, cách đó hơn năm mươi trượng có một tên đệ tử đang đi tới chỗ này. Nhiếp Thanh Thiên và Triệu Thiên Diệp đang đứng thẳng trước đám đệ tử nội tông liền cử động.
- Tới rồi...
Hai người vừa dứt lời, liền tỏa ra hai luồng ý chí chiến đấu mạnh mẽ, ép về phía một tên đệ tử đang đi tới.
Ý chí chiến đấu đột nhiên xuất hiện khiến cho đám đệ tử nội tông xung quanh phản ứng không kịp. Cảm nhận ý chí nóng bỏng của hai người, ngay cả Lăng Tiêu và mấy tên đệ tử có tu vi Kiếm Khách bên cạnh cũng phải tránh sang hai bước.
Vị đệ tử nội tông trẻ tuổi đầu tiên cảm thấy ngạc nhiên khi ánh mắt mọi người đều nhìn về phía mình. Ngay lập tức, hắn cảm thấy hai làn ý chí chiến đấu mạnh mẽ đang vọt tới... Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Trong nháy mắt, mặt hắn đỏ lên, bản thân không kìm được bộc phát Kiếm Nguyên khắp toàn thân. Quanh thân thể hắn xuất hiện một lớp Húc Nhật kiếm khí dầy hai tấc, nhưng vẫn không chống đỡ nổi làn khí thế đang ép tới mà lùi lại năm, sáu bước.
Vào lúc hắn sắp không thể chịu nổi, đặt mông ngồi xuống đất thì một bóng người đột nhiên xuất hiện trước mặt. Nhìn thanh kiếm to màu xanh sẫm dài năm thước, tên đệ tử thầm kêu xui xẻo. Hắn biết, khí thế kia là để dành cho Lục hộ pháp, chỉ vì bản thân chắn đường mà thôi.
Nhưng hiển nhiên là lúc này, ánh mắt mọi người đều bị Lục Thanh ở trước mặt hắn thu hút. Đối diện với khí thế của Nhiếp Thanh Thiên và Triệu Thiên Diệp, Lục Thanh cũng tỏa ra ý chí chiến đấu mênh mông, bước về phía trước một bước.
Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, trên người Lục Thanh chợt lóe lên một vầng ánh sáng màu xanh tím rồi đột ngột xuất hiện cách đó mười trượng. Sau đó, hắn lướt nhẹ sang ngang rồi tiếp tục bước về phía trước. Vào lúc này, Nhiếp Thanh Thiên và Triệu Thiên Diệp chỉ cảm thấy khí thế của bản thân chợt nhẹ đi, Lục Thanh đã thoát ra khỏi sự bao vây của hai người.
Nét mặt cả hai đều xuất hiện một sự kinh ngạc. Mặc dù hôm qua, khi xuất quan cũng nghe tin đồn Lục Thanh có được bộ pháp thần bí. Nhưng vào lúc này, chính mắt nhìn thấy vẫn khiến cho bọn họ khiếp sợ, bởi bộ pháp đó chẳng khác gì Súc Địa Thành Thốn. Sau bốn bước, Lục Thanh cũng xuất hiện giữa đám đệ tử nội tông, đi tới vị trí thứ hai mươi bốn.
Đối với sự xuất hiện một cách quái dị của Lục Thanh, chẳng khác nào vẫn đứng ở đó, đám đệ tử nội tông xung quanh không thể tin được vào mắt mình. Tuy nhiên, bọn họ cũng không phải là người không có kiến thức nên biết rằng đó là do tu vi của mình chưa đủ, đồng thời tốc độ của Lục Thanh thực sự quá nhanh nên mắt họ không nhìn kịp.
Đặc biệt là Trác Bất Phàm đang đứng bên cạnh Lục Thanh, ánh mắt lại càng thêm phức tạp, nhưng nhanh chóng nghĩ thông suốt nên thần sắc trở lại bình thường.
Nhìn thấy Lục Thanh xuất hiện, ánh mắt của sáu vị hộ pháp cũng xuất hiện một sự ngưng trọng, do tốc độ của Lục Thanh quá nhanh. Cho dù là sáu người bọn họ cũng chỉ có Lâm Thanh tu luyện Tốn Phong kiếm khí với tu vi Kiếm Sư tiểu thiên vị mới có thể sánh được. Điều này thực sự là đáng sợ. Cho dù, bây giờ, tu vi của Lục Thanh chỉ là Kiếm Khách đại thiên vị, nhưng từng đánh bại Tư Đồ Trọng ở Lạc Nhật thành. Vì vậy mà ngay từ đầu, khi Lục Thanh kế thừa chức vụ hộ pháp bọn họ hoàn toàn coi trọng.
Thấy tất cả mọi người đã đến, Huyền Thanh cũng không lên tiếng, tay phải nhấc lên. Cái thùng gỗ dựng Hắc Thiết kiếm trên sân rung mạnh phát ra những tiếng kiếm ngân. Sau đó, từ hai ngón tay của hắn một tia sáng màu hồng chợt lóe lên. Nhất thời, cái thùng kiếm bay lên không, xoay quanh trên đỉnh đầu mọi người.
Vào lúc này, Lục Thanh có cảm nhận khác hoàn toàn so với nửa năm trước. Trên những cây Hắc Thiết kiếm đang xoay xung quanh có một thứ lực lượng nóng rực vô hình. Tuy nhiên, nó cũng không ngưng tụ. Nếu không, Lục Thanh thầm đoán, nếu thứ lực lượng đó mà hạ xuống thì cả đám đệ tử có thể sống được tới mười người cũng là nhiều.
Hắc Thiết Kiếm đang xoay xung quanh nhanh chóng tạo thành một cái vòng tròn bằng kiếm. Hai ngón tay của Huyền Thanh chém mạnh xuống đất khiến cho tất cả những thanh Hắc Thiết kiếm rít lên rồi lao xuống.
"Phập...phập..."
Hắc Thiết kiếm cắm xuống mặt đá, tạo thành một cái kiếm đài rộng khoảng ba mươi trượng, lớn hơn nửa năm trước rất nhiều. Lúc này, để tạo ra kiếm đài cần khoảng hai trăm thanh kiếm. Lục Thanh liếc mắt nhìn quan thì thấy phần lớn chúng đều đạt tới nhị phẩm.
Nhưng trong nháy mắt hắn liền hiểu ra ngay. Với sự tiến bộ của rất nhiều đệ tử, nhất phẩm Hắc Thiết kiếm bây gờ không còn chịu nổi trận chiến của bọn họ. Sau đó, khi Lục Thanh nhìn Nhiếp Thanh Thiên và Triệu Thiên Diệp, hắn thầm nghĩ chỉ sợ là nhị phẩm cũng không chịu nổi tới khi luận kiếm chấm dứt
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.