Bạch Nguyệt cười hì hì ôm Diệp Thiến, giọng nói có chút khàn đáp: "Đây không phải là do đi cùng các cậu hay sao, nếu là đi cùng người khác thì ngay cả quán bar mình cũng không dám đi đâu.”
Diệp Thiến đẩy Bạch Nguyệt giao cho Triệu Dật nói: "Anh đỡ cậu ấy đi, để em đi lấy xe."
“Được!”
Triệu Dật đưa tay đỡ cánh tay Bạch Nguyệt, chờ cho Diệp Thiến rời đi đám người Lục Đào lấp tức nháy mắt với Triệu Dật, Ngụy Xuyên còn giơ ngón cái lên khen tặng Triệu Dật. Sau đó tay kia vươn hai ngón tay, ra dấu hiệu một cái.
Triệu Dật đáp dơ ngón tay thôi khinh bỉ đáp lại Ngụy Xuyên, mọi người nhất thời đều nở nụ cười.
Tôn Lượng cười nói: "Chúng ta rút trước đây!”
Sau khi đám người Tôn Lượng rời đi, trước cổng ra vào chỉ còn lại Triệu Dật và Bạch Nguyệt, Triệu Dật cúi đầu hỏi: "Em không sao chứ?”
Bạch Nguyệt lắc đầu, đưa tay xoa xoa huyệt thái dương: "Có chút say mà thôi, không có việc gì."
Bạch Nguyệt quay đầu lại nhìn thoáng qua khu nhà để xe, thấp giọng nói: "Thiến Thiến, hôm nay sao bỗng nhiên lại nói hai câu như vậy, suýt chút nữa thì dọa chết em rồi.”
Mặc dù trong lòng Triệu Dật cũng có chút suy nghĩ, thế nhưng cũng không muốn gia tăng áp lực cho Bạch Nguyệt: "Cô ấy không phải đã nói rồi sao, chỉ là nói đùa mà thôi."
Bạch Nguyệt thấp giọng nói: "Hy vọng là vậy, nhưng mà cậu ấy đặc biệt gọi em theo ăn cơm, em luôn cảm thấy hình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-dau-tu-tren-duong-cuu-nguoi/3407512/chuong-514.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.