Triệu Dật nắm tay Tần Băng Lạc cười nói: "Tên nhóc này cũng là một tên ranh ma, sau này em sẽ phải hao tổn nhiều tâm trí, nhưng nó đã bị anh thuần hóa rồi. Nó có thể gắt gỏng với người khác, nhưng mà đối với nữ chủ nhân như em chắc chắn sẽ không có chút tức giận nào. Trên phương diện an toàn em không cần lo lắng. Hơn nữa nếu nó có không nghe lời hoặc có chỗ nào không đúng, em có thể nói với anh. Anh sẽ đi qua đó giáo dục nó."
Tần Băng Lạc mỉm cười nói: "Được rồi, đến lúc đó anh đừng ngại phiền phức."
Triệu Dật cười trả lời: "Làm sao có thể? Khi anh nhìn thấy nó, anh sẽ nhìn thấy cô chủ xinh đẹp của nó. Làm sao anh có thể thấy phiền được đây?"
Tần Băng Lạc mím môi cười nhẹ: "Miệng ngọt giống như bôi mật vậy."
Triệu Dật cười nói: "Anh còn chuẩn bị một món quà khác cho em, nhưng em sẽ chỉ nhận được nó cho đến khi em trở về Thượng Hải."
Tần Băng Lạc hai mắt sáng lên: “Quà gì vậy?
Không có người phụ nữ nào không thích nhữn món quà từ người đàn ông mình yêu, bất kể món quà là gì. Dù thích hay không, thì tất cả đều thể hiện tấm lòng và sự quan tâm.
Triệu Dật cười nói: "Tạm thời giữ bí mật, em trở về Thượng Hải sẽ biết."
Tần Băng Lạc lập tức bày ra vẻ mặt đau khổ: "Bây giờ em phải bay thẳng đến đảo Hải Thiệu Tư. Lúc trở về chỉ sợ đã là Tết Nguyên Đán..."
Triệu Dật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-dau-tu-tren-duong-cuu-nguoi/3407435/chuong-437.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.