Triệu Dật cười nói: "Một bữa tôm mà tôi còn phải lừa cô sao?"
Bạch Nguyệt sau khi nghĩ lại thấy cũng đúng: "Cũng đúng ha! Anh là người giàu, một bữa tôm có phải là có lợi cho anh quá rồi không?"
Triệu Dật mím môi cười: “Vậy cô muốn gì? Quần áo, túi xách hay thứ gì khác, cứ việc nói đi!”
Hai mắt Bạch Nguyệt sáng lên, nhưng cô vẫn lắc đầu thở dài: "Quên đi! Nếu tôi nhận đồ của anh, Thiến Thiến biết được chắc chắn sẽ rất tức giận. Nếu có cơ hội thì anh mời tôi ăn tôm là được rồi. Đây là thứ tôi thích nhất, ăn bao nhiêu cũng không đủ. Nhưng tôm to thì không rẻ, tôi ăn nhiều như vậy thì một bữa tốn rất nhiều tiền, không đủ tiền mua cho nên ăn không được…”
Lời Bạch Nguyệt nói cũng là sự thật. Tôm nói đắt thì không đắt, nhưng cũng không rẻ. Dù sao Bạch Nguyệt vẫn còn là sinh viên. Mặc dù bố mẹ đã cho tiền sinh hoạt, nhưng mà nữ sinh phải mua một số thứ linh tinh. Ngoài ăn uống và các khoản chi tiêu khác nữa thì tiền tiêu vật chỉ vừa đủ dùng…
Tôm rẻ ở các quán ăn bán 100 tệ 1,5kg. Nhưng mà một con chỉ có 5 tệ, 9 tệ chỉ có một hai con thì làm sao ăn đủ, còn loại khác thì giá cả đắt hơn nhiều, hơn 200 tệ cho 1kg. Có thể ăn như Bạch Nguyệt, một mình ăn hết sáu bảy ký cũng không thành vấn đề, như vậy đối với một sinh viên quả thực không hề rẻ chút nào.
Triệu Dật mỉm cười, Bạch Nguyệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-dau-tu-tren-duong-cuu-nguoi/3407325/chuong-327.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.