Lúc Lý Lâm rời khỏi viện dưỡng lão, trông hắn vô cùng thê thảm, ánh mắt mơ mơ màng màng.
Chính mình bị làm sao vậy chứ?
Vì sao lại nói nhiều như vậy? Lại còn tự đánh bản thân, dập đầu đến quay cuồng thế này?
Có lẽ… làm như vậy thì trong lòng mới cảm thấy thoải mái hơn. Nếu không cứ như lúc đầu thì sẽ rất đau đớn, giống như đeo kim cô chú vậy. Cảm giác hối hận cũng hoàn toàn chiếm lấy nội tâm của mình, thậm chí còn áp đảo cả lý trí!
Chẳng lẽ là thằng nhóc kia giở trò gì hay sao?
Thằng nhóc thối tha này!
Trong lòng Lý Lâm đột nhiên hơi tức giận. Nhìn thấy xe Porsche của Triệu Dật, gã ta nhặt một viên đá lên định đập nát xe của Triệu Dật cho hả giận. Dù sao ở đây cũng là vùng núi hoang vu không có camera. Bản thân gã không thừa nhận, không phải đối phương cũng không có chứng cứ gì hay sao?
Ngay khi trong đầu Lý Lâm xuất hiện suy nghĩ này, đầu của gã ta lại lần nữa đau đớn kịch liệt, cảm giác hối hận cũng chiếm lấy lý trí của gã.
Gã ta rên lên thê thảm, vứt bỏ viên đá trong tay rồi tự đánh mình hai cái.
“Xin lỗi! Thật xin lỗi! Mình không nên làm thế. Mình không thể làm như vậy…”
Lý Lâm tự sám hối một hồi, trong lòng mới dần dần bình tĩnh trở lại.
Ánh mắt của gã vô cùng hoảng sợ.
Bản thân như vậy là thế nào?
Bị nguyền rủa rồi hay sao?
Chẳng lẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-dau-tu-tren-duong-cuu-nguoi/3407275/chuong-277.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.