“Tần Băng Lạc.”
Thông qua giới thiệu của Đặng Lâm, Tần Băng Lạc vươn tay về phía Triệu Dật, nhưng trên khuôn mặt cô lại có chút lạnh lùng.
“Triệu Dật.”
Triệu Dật đưa tay ra bắt, tay của Tần Băng Lạc trắng nõn thon dài đúng là rất mềm mại, cũng rất đẹp.
Tần Băng Lạc dáng người cao gầy, ước chừng khoảng 1m68. Cô để tóc đuôi ngựa nhìn rất trẻ trung, trên thân mặc một chiếc áo thun rộng cùng quần đùi màu trắng, chân mang giầy thể thao. Nhìn qua vô cùng có khí chất cao quý và đầy sức sống.
Khuôn mặt Tần Băng Lạc rất đẹp, nếu chấm điểm ở thang 100 thì ít nhất cũng có thể đạt 95 điểm. Hầu như không có bất kỳ khiếm khuyết nào, chỉ là khí chất lạnh lùng trên người cô làm cho người ta có một loại cảm giác khó có thể đến gần và tiếp xúc.
Hiển nhiên Tần Băng Lạc không có ý nghĩ trao đổi quá nhiều với người xa lạ. Sau khi làm quen đơn giản, lập tức đến ngồi cùng một chỗ với Phương Nguyệt nói chuyện.
Đặng Lâm ngồi bên cạnh Triệu Dật, thấp giọng nói: “Chú em đừng để ý! Tiểu Tần tính cách hơi có chút lạnh nhạt, đặc biệt là đối với người không quen biết, chờ khi con bé quen thuộc thì sẽ tốt.”
Triệu Dật ngược lại cũng không có nghĩ nhiều, mỗi người đều có tính cách bất đồng. Mọi người lại không quen biết, người ta không muốn nói chuyện nhiều cũng là phản ứng hoàn toàn bình thường.
“Hiểu mà! Anh Đặng không cần giải thích, tôi cũng không tự kỷ đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-dau-tu-tren-duong-cuu-nguoi/3407115/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.