“Cậu đã biết rồi sao?”
Sở Lê Lê dừng bước, nhỏ giọng nói: “Cậu ấy là bạn cùng phòng với tôi, trước đây thầy Tống có tìm tôi để nói qua chuyện này. Điều kiện gia đình của Hàn Hinh không được tốt lắm, cho nên có tìm đến hội khuyến học trong trường để xin vay vốn. Thầy Tống bảo tôi hỗ trợ giúp cậu ấy làm một số thủ tục…”
Triệu Dật gật đầu nói: “Tôi thấy cậu ấy ăn mặc mộc mạc, lúc tôi đề xuất họp mặt cậu ấy liền chuẩn bị xin phép vắng mặt. Về sau tôi nói là miễn phí, thì cậu ấy mới không có ý xin vắng nữa. Do đó, tôi đoán rằng cậu ấy xin phép vắng mặt có lẽ nguyên nhân là vì kinh tế…Đề xuất xin vay vốn ở hội khuyến học có gặp vấn đề gì không?”
Sở Lê Lê lắc đầu nói: “Tôi đã cẩn thận hỏi thăm qua, cậu ấy điều kiện phù hợp có lẽ sẽ không có vấn đề gì. Hiện tại quốc gia rất ủng hộ việc hỗ trợ cho sinh viên vay vốn, chỉ cần xác minh một chút mà thôi. Tuy nhiên, quỹ khuyến học chỉ có thể giải quyết vấn đề học phí, không thể giải quyết được tiền sinh hoạt…”
Triệu Dật nhíu mày nói: “Cậu ấy không có tiền sinh hoạt sao?”
Sở Lê Lê thở dài nói: “Trong nhà cậu ấy rất nghèo, còn có một người em trai nữa. Cha mẹ cũng không ủng hộ cậu ấy học đại học, họ muốn cậu ấy bỏ học đi làm. May là ông nội vẫn ủng hộ cậu ấy tiếp tục đi học, còn cho thêm một chút tiền. Nhưng mà, ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-dau-tu-tren-duong-cuu-nguoi/3407100/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.