Lúc này Triệu Dật dừng xe lại trước khu chung cư của Liễu Phi Vũ.
“Tới nơi rồi, chúc cậu ngủ ngon.”
Liễu Phi Vũ cũng không vội vã xuống xe mà quay sang hỏi: “Tối mai cậu sẽ đi đến buổi họp lớp sao?”
Triệu Dật tùy ý trả lời cô nói: “Ừm, nhưng cũng chỉ là ăn bữa cơm chia tay, rồi sau đó đi KTV hát một chút mà thôi.”
Liễu Phi Vũ nghiêng mặt hỏi: “Mình biết trước đó cậu không muốn được tuyên dương, không muốn được nổi danh nhưng mà việc này cũng không thể giấu hoàn toàn được đâu, chuyện cậu thi thiếu một môn phải giải thích với bạn cùng lớp như thế nào đây?”
“Bỗng nhiêng sinh bệnh té xỉu nên phải nằm viện thôi.”
Triệu Dật trả lời bình thản, nhìn thấy khuôn mặt kinh ngạc của Liễu Phi Vũ thì mỉm cười giải thích thêm: “Loại chuyện cứu người này, nếu mà bị lan truyền ra bên ngoài thì cho dù là người nghe thấy có khen mình là anh hùng hay mắng mình là thằng ngốc hoặc là nói ra ngoài miệng hay thầm nghĩ trong lòng. Tất cả đều khiến mình thấy không được tự nhiên cho lắm, mình sẽ không còn là mình nữa. Cho nên, sau khi mình tỉnh dậy ở bệnh viện đã xin với lãnh đạo nhà trường cùng chủ nhiệm lớp của mình không nên nói ra chuyện này, mình cũng tốn không ít nước bọt mới thuyết phục được bọn họ đấy...”
(Ghi chú của tác giả: Không phải tất cả những người từng cứu người đều thích được tuyên dương ca ngợi, có rất nhiều vị anh hùng sau khi làm chuyện tốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-dau-tu-tren-duong-cuu-nguoi/3407004/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.