Dịch: Nắm SángThế giới tĩnh mịch trong nháy mắt như hóa thành màu máu, Tần Khả Khanh đã không còn sức lực, tay nàng nâng “Phong Nguyệt Bảo Giám”, trên trán tràn đầy mồ hôi, gương mặt xinh tươi tuyệt trần giờ đây đã tràn đầy mệt mỏi.
Nàng cũng không biết mình thi pháp bao nhiêu lần, đóng băng bao nhiêu quái vật, giết chết bao nhiêu con, chỉ là cơ giới thi pháp không cần nhắm chuẩn, không cần điều khiển, vì quái vật nhiều lắm!Tùy tiện ném một cái là có thể đánh trúng một mảng lớn!Từ thuở mới đầu là một người sợ máu me và xác chết cho đến lúc mất hết cảm giác, trong nàng bây giờ chỉ còn lại sự mệt mỏi, nàng thật muốn đi vào cái phòng nhỏ nhìn cũ nát kia, nghỉ ngơi một ngày cho khỏe một lát.
Nếu được tựa người vào bên cạnh Ngô Trì thì tốt biết bao, như thế sẽ cho nàng có cảm giác an toàn! ! “Mệt mỏi?”Ngô Trì quay đầu lại, cười cười,Tần Khả Khanh gật gật đầu, trong mắt mang theo sự yếu đuối, thấp giọng nói: “Công tử, dựa theo lệ cũ mấy ngày trước, chiến đấu hẳn đã kết thúc.
”Nghe vậy, anh mắt Ngô Trì khẽ động, nhìn về phía bên ngoài!Tĩnh mịch trong sương mù, không hề thấy thân ảnh quái vật!“Hẳn là! ! ”“Không đúng, vẫn còn!”Ánh mắt Ngô Trì trầm xuống, rất đơn giản “ Kết toán chiến dịch” Chưa hề thông báo!Nhưng không đợi hắn trả lời, một giọng nói nhè nhàng vang lên.
“Đằng sau còn có đây này.
”Từ dưới tường gỗ, Lâm Đại Ngọc nhảy lên một cái, nhảy tới bên hai người.
Trên người nàng dính đầy máu và bụi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-dau-tu-so-khong-che-tao-bat-hu-tien-vuc/4496858/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.