Không khí và gió nhẹ mang đến khí tức lạnh lẽo quỷ dị.Lâm Đại Ngọc cảm nhận được cỗ lạnh giá này, sâu trong nội tâm lại không sợ mấy.Nàng ngắm nhìn Ngô Trì, nhìn lên tòa lãnh địa “hoang vu” trước mắt này, trong lòng ấm áp.Bàn về thoải mái dễ chịu và hoàn cảnh, ở đây còn kém rất xa Giả phủ, nhưng Giả phủ......!không phải là nhà của nàng, ở đây lại phải!Nhìn Ngô Trì kích hoạt kiến trúc, Lâm Đại Ngọc nhìn không chớp mắt, nhẹ nhàng cười, tựa như thê tử trong tiệc tân hôn, ôn nhu lui về sau dựa vào nam nhân.Lúc này, nàng chú ý tới Ngô Trì ngẩn người, trong miệng lẩm bẩm các loại lời kỳ quái như “Dã Trư Bội Kỳ” “Heo mẹ già lên cây”, dường như là bị đả kích?Nhìn dáng vẻ Ngô Trì thất thần, Lâm Đại Ngọc có chút bận tâm, do dự một chút, nàng đánh bạo đưa tay ra, bắt được một ngón tay của Ngô Trì, “Công tử, gặp phải khó khăn gì rồi?”Âm thanh nhẹ nhàng, như nước mưa thấm lạnh, lập tức khiến Ngô Trì lấy lại tinh thần.Hắn nhăn mặt, nói: “Không có việc gì, chỉ là binh doanh này......!có chút thái quá.”“Hả?”Đôi mắt đẹp của Lâm Đại Ngọc dời đi, tưởng rằng binh chủng bên trong binh doanh quá yếu, Ngô Trì bận lo nghĩ, liền ôn nhu an ủi: “Không cần binh chủng, nô gia chắc chắn bảo vệ công tử an toàn.”“Ách, ta không có ý đó......”Ngô Trì đang muốn giải thích, đột nhiên phát giác ngón tay ấm áp, trong lòng lập tức rung động.Hắn được một tấc lại muốn tiến một thước, trực tiếp nắm chặt bàn tay của Lâm muội muội, hai bàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-dau-tu-so-khong-che-tao-bat-hu-tien-vuc/4496834/chuong-12.html