Chương trước
Chương sau
Nguyễn Khang sau cơn thác loạn.

【Ting chắc chắn sử dụng luân hồi vạn giới】.

"Có".

Kích hoạt luân hồi, cơ thể hắn vẫn ở đó vẫn hít thở, trước khi bước vào luân hồi hắn đã thông báo cho chúng nữ, là tu tiên cơ thể hắn không ăn không uống vẫn sống, nên cứ để cơ thể ở đó.

Mở mắt ra, trước mắt hắn là một đại sâm lâm, bộ đồ rách nát, tóc dài gương mặt anh tú rất lấm lem.

【Nhiệm vụ trái tim của nàng đã thuộc về ta

Làm cho, tiểu vũ, trữ vinh vinh, chu trúc thanh

Phần thưởng: vũ tinh linh huyết mạch】.

【Tên: Nguyễn Khang

Không thể tu luyện

Trời sinh, sinh hồn thể: vạn thú là bạn, khả năng dùng sinh mệnh của mình trị thương cho hồn thú】

"Thể chất ngon thế không tu luyện được" đang bận chửi thì trong bụi rậm một con thỏ bị thương chạy ra.

【Hồn thú: nhu cốt thỏ

Tu vi: 99999 năm sắp hóa hình】

"Là tiểu vũ ư" Nguyễn Khang không ngờ ăn may đến thế, con thỏ ngất đi khi tỉnh dậy thấy một thanh niên đang trị thương cho mình, con thỏ nhìn một lúc sau đó đứng dậy.

"Không được ngươi đang bị thương" sinh mệnh thao mòn làm hắn đau đớn tuy nhiên vẫn nói.

Nhìn gương mặt lấm lem không chút máu huyết yếu đuối vô cùng, cuối cùng cô đã hiểu vì sao không có hồn lực nhưng vẫn trị thương được.

Cuối cùng, tiểu vũ đã ở lại căn lều rách nát của hắn, ngày nào hắn cũng dùng sinh mệnh trị thương cho cô, cô không biết hắn ngốc thay không bình thường nữa.

"Không cần lo đâu ta khỏe lắm" hắn cười nói, đây chỉ là cơ thể luân hồi nên không lo gì nhiều.

Tiểu vũ hồi phục tuy nhiên chưa khỏi thẳng nên, không đi lại nhiều, chuyện tìm đồ ăn cho Nguyễn Khang lo hết, 1 ngày, 2 ngày, 3 ngày, 4 ngày....., nhiều tháng trôi đi, cũng phục hồi hoàn toàn nhưng cô muốn ở với tên a ngốc này, cô đã yêu hắn từ lúc nào rồi, tiểu vũ muốn hắn trở thành kẻ đầu tiên thấy hình dạng con người của cô.

"Ta nghe nói hồn thủ có thể hóa hình thành người đúng không thỏ" Nguyễn Khang giả ngu nói.

Tiểu vũ nhìn hắn, bỗng nhiên máu từ mắt chảy ra, mũi, tai đều chảy ra, sinh mệnh sắp cạn.

Tiểu vũ hoảng sợ liên tục liếm tay hắn, biểu thị bất an, hắn hiểu bế tiểu vũ trên tay, Nguyễn khang đi đến sâu trong rừng cảm nhận được hồn lực quen thuộc tiểu vũ nhảy đi chạy đến chỗ mẹ mình đang tìm mình, mẹ tiểu vũ thấy cô vui mừng, cô kể cho mẹ mình về ân nhân cứu mạng, quay đi quay lại không thấy hắn nữa.

Tiểu vũ dẫn mẹ đi đến căn lều quen thuộc, bên trong thân ảnh thiếu niên đang ngồi bên trong, tiểu vũ chạy vào, thấy hắn nhắm mắt lại, cô đẩy mạnh vào thân thể hắn, không có gì xảy ra cả, lần nữa đánh thức hắn, chỉ thấy cơ thể dần dần biến thành xương trắng.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.