Thoáng đó đã vài ngày trôi qua, Mộc Nhã chẳng thiết ăn uống gì. Quản gia buổi nào cũng đứng trước cửa van xin, nài nỉ cô nhưng tuyệt nhiên cô chẳng để tâm đến
- Cô chủ, tôi xin cô hãy ăn chút gì đó để có sức khoẻ. Đã mấy ngày rồi, cô cứ uống nước như thế này thì sẽ không ổn đâu ạ
- Bà cứ kệ cháu! Cháu sẽ cho ông ấy biết những hành động của ông ấy sai trái đến mức nào
- Cô đừng tự hành hạ mình như thế... Tôi xin cô hãy ăn một chút đi mà
Mộc Nhã ấm ức kéo chăn lên che kín cả thân người, hai tay ép sát vào tai để không phải nghe thêm bất cứ lời nói phiền nhiễu nào nữa, chẳng mấy chốc đã ngủ thiếp đi...
- ---------
*Cộp cộp cộp*
- Tiếng gì thế?
Tiếng động va chạm nhỏ khiến cô tỉnh giấc và lờ mờ nhìn xung quanh, mọi thứ trong phòng vẫn bình thường, chẳng có gì khác lạ ngoài việc cái bụng cô cứ liên tục réo inh ỏi. Cô ngồi bật dậy đi đến mở chiếc tủ lạnh lấy nước uống. Chợt bên tai văng vẳng tiếng gọi
"Mộc Nhã! Mộc Nhã!"
- Tống Dương... Em nhớ anh đến nỗi gặp cả ảo giác rồi đây này! Giọng anh cứ vang lên ở bên tai em...
Cô thở dài quay về lại bên giường, đang tính ngủ tiếp để quên đi cơn đói thì có âm thanh rõ mồn một cứ lộp cộp đập vào kính cửa sổ trong phòng cô. Cô hoảng sợ mà bước chầm chậm về phía đó, đôi bàn tay run rẩy vén chiếc rèm lên
- Tống Dương?!!
Nhìn thấy gương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-dau-la-gia-ket-thuc-la/1026149/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.