- Em yêu anh!
- Hả?
Mặt Tống Dương ngờ nghệch, đờ đẫn ra vì chưa kịp hiểu chuyện gì. Mộc Nhã bĩu môi ngượng ngùng cúi gằm mặt xuống mà vò vò tấm chăn trên giường bệnh
- Anh nói là muốn em hạnh phúc, muốn bảo vệ nụ cười của em... Nhưng làm sao em có thể hạnh phúc được khi người em yêu lại muốn ly hôn với em chứ?
- Em... yêu anh sao? Anh không bị điên chứ?
- Chuyện với Vũ Thiên... Chỉ là em tưởng nhầm đó là tình yêu, có thể lúc trước em rất yêu anh ấy... Nhưng bây giờ, em chỉ yêu chồng em thôi...
- Mộc Nhã, em...
- Em đã nói hết rồi đó, dù anh có nói rằng anh không yêu em đi nữa, hay là anh vẫn giữ ý định ly hôn thì em vẫn mặc kệ, em sẽ không ký...!!!
Mộc Nhã ngẩng cao mặt, gằng giọng kiên quyết nói ý định của mình, nhưng cô chưa kịp dứt lời, Tống Dương đã chồm đến mà "khoá" đôi môi này lại bằng nụ hôn của mình khiến cô không thể lường trước được
- Anh yêu em!
Cô bật cười dịu dàng đầy hạnh phúc, hai người vồ ôm lấy nhau, quấn quít mà hôn say đắm, mãnh liệt như thể đã chia xa từ lâu
*Cộc cộc cộc*
- Em chỉ muốn nói trước là phòng bệnh có camera đó nên hai người đừng làm gì quá trớn nha!
Ái Vân đứng phía ngoài gõ cửa, nói lớn vọng vào bên trong làm đôi vợ chồng giật mình rồi cùng nhìn nhau mà bật cười
- ---------
Hai người quay về nhà, trời cũng đã tối đen như mực, Mộc Nhã miệng vừa cằn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-dau-la-gia-ket-thuc-la/1026143/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.