Tống Dương ngồi sừng sững trên ghế sofa ở phòng khách với chiếc laptop được bật sáng đặt ở trước mặt. Mộc Nhã vừa nhìn thấy đã hét toáng lên
- Anh làm em giật cả mình! Ơ anh không ngủ à... Đã trễ rồi mà
- Ừm... Anh không buồn ngủ
- Vậy sao? Haha, Ái Vân bắt em uống rượu quá nên em say đến mức ngủ quên luôn
Mộc Nhã cười xoà rồi gãi gãi đầu cho qua chuyện. Chợt Tống Dương đứng bật dậy, mặt mũi xám xịt mà tiến về phía cô rồi nhẹ nhàng ôm lấy thân hình nhỏ bé này, chẳng ai nói với ai câu nào
Trời vừa tờ mờ sáng, Mộc Nhã đã sảng khoái tỉnh dậy rồi vươn vai thật lâu. Những nỗi lo, bồn chồn, bận tâm những ngày qua giờ đã được sáng tỏ, tinh thần cô dường như trở nên thoải mái hơn
"Hôm nay mình sẽ nói rõ tất cả, sẽ không còn gì vướng bận nữa..."
Làm vệ sinh cá nhân xong xuôi, Mộc Nhã vui vẻ, ung dung bước ra phòng khách nói lớn
- Tống Dương! Hôm nay em sẽ nấu một bữa sáng thịnh soạn cho anh...
Không gian im lặng như tờ, không có một tiếng hồi đáp hay tiếng động nào, cô khó hiểu đi vào nhà bếp rồi lại lượn vào phòng của anh mà gõ cửa
- Tống Dương? Anh còn ngủ sao? Giám đốc gì mà lại ngủ nướng như thế chứ? Dậy...đi
Cô xoay tay nắm cửa rồi đẩy vào, căn phòng trống không, không có một ai cả, chăn gối được xếp gọn gàng như chưa từng được động vào
"Gì thế? Không có người là sao? Anh ấy đi làm khi trời còn sớm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-dau-la-gia-ket-thuc-la/1026140/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.