Tống Dương vừa đi được một lúc, Vũ Thiên từ đâu lại xồng xộc chạy ùa vào phòng, Mộc Nhã vừa nhìn thấy anh thì đột nhiên ngồi bần thần, mặt đờ đẫn ra
“Đây là… gì vậy?”
- Cố lên Vũ Thiên! Cố lên Vũ Thiên! Đá nó vào khung thành đi!!! Yeah, bóng lọt lưới rồi!
------
- Anh à, mai mình đi xem phim rồi ăn lẩu nha?
- Em đã muốn thì anh không dám cãi
Mộc Nhã cười rạng rỡ ôm lấy cánh tay Vũ Thiên, tựa đầu vào vai cùng đi trên con đường nở rộ hoa ở hai bên
------
- Sao em ngốc vậy? Bài này anh giảng lại mấy lần rồi đấy!
- Sao anh mắng em?
- À thôi thôi, anh xin lỗi. Để anh giảng chậm lại hơn nhé?
------
Hôm nay là giao thừa, cả hai người nắm chặt tay đứng cạnh nhau mà ngắm màn pháo hoa chào mừng
- Mộc Nhã, anh yêu em!
Cô không nói gì, nhưng dường như nụ cười tràn ngập hạnh phúc này đã nói lên tất cả. Cô nhón chân và đặt lên môi anh một nụ hôn chóng vánh, nó hồn nhiên và trong sáng đúng như lứa tuổi này vậy
------
- Tại sao ba có thể làm được cái việc kinh hoàng như thế? Đốt nhà của một gia đình? Chỉ vì con và anh ấy yêu nhau sao? Ba có còn là người không?
- Hỗn láo! Mày học thói này từ mấy kẻ thấp kém, ở dưới đáy của xã hội đấy à?
Ông Lý vung tay tát mạnh vào mặt cô, mắt trừng lên mà chửi bới, lăng mạ...
"Trí nhớ của mình... Vũ Thiên!"
Mộc Nhã lao nhanh xuống giường mà chạy đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-dau-la-gia-ket-thuc-la/1026135/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.