Mộc Nhã đã nhịn đói rất lâu, cô chẳng còn sức để làm gì nữa, chỉ nằm bất động một chỗ, trước mặt là dĩa bánh mì ôi thiu mà ông Huỳnh đã để lại
"Đó là...gì vậy? Bàn ăn sao? Nhiều món ngon quá. Tống Dương, Ái Vân cũng ở đây, họ ăn trông thật ngon miệng. Mình cũng muốn ăn thử..."
Cô đói lả người mà nhìn thấy ảo giác, miệng tự động ngậm lấy miếng bánh đã nổi mốc mà nhai ngấu nghiến, đến lưỡi cũng chẳng còn cảm nhận được vị giác, nó khô khốc đến nứt nẻ, đau rát.
Phía ngoài cổng, cảnh sát đã tập trung đông đủ trước nhà ông Huỳnh, Tống Dương cũng có mặt. Sau khi lão ta kiểm tra giấy cho phép khám xét nhà, ông bình tĩnh thản nhiên mà vui vẻ mời vào. Cảnh sát trưởng chia làm 3 đội nhỏ mà tản ra kiểm tra khắp sân vườn và cả trong nhà ông.
- Tổ 1 không tìm thấy gì khả nghi!
- Tổ 2 cũng không tìm thấy nạn nhân ạ!
Dần dần các nhóm trưởng thông báo kết quả mà khiến Tống Dương nổi giận, anh không chấp nhận được việc này, liền lao vào trong nhà cùng với tổ 3 dò xét khắp nơi. Một lúc sau, nhóm trưởng quyết định đến báo cáo
- Tổ 3 cũng không tìm thấy g...
- Thưa tổ trưởng, tôi phát hiện một nơi khả nghi
Lời của anh cảnh sát như một tia nắng hy vọng nhỏ lấp loé, Tống Dương buông bỏ mọi thứ mà chạy về hướng anh chỉ tay.
- Thưa, có một khe hở nhỏ giữa các tấm gỗ lót dưới sàn!
- Không phải đâu, chẳng qua là căn nhà đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-dau-la-gia-ket-thuc-la/1026124/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.