*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hai người đi dạo đến giữa trưa, giờ đang ngồi trong một tửu lâu thuộc sản nghiệp Tề gia, vừa ngắm cảnh ngoài cửa sổ vừa ăn trưa muộn.
“Xèo… xèo…” Thịt nướng chín tỏa ra mùi thơm mê người.
Tề Xảo tập trung tinh thần nhìn chằm chằm thịt cùng rau củ trên vỉ sắt, chuẩn bị cái nào chín thì gắp ăn luôn.
“A Xảo……”
“Hả?” Đầu không nâng, ánh mắt chưa từng sao lãng.
Trần Thần bất đắc dĩ thở dài, “Cũng đâu phải chưa từng ăn thịt nướng, đừng nhìn chằm chằm như thế chứ.”
“Nhưng mà…” Tề Xảo ai oán liếc Trần Thần rồi đảo mắt quay về tiếp tục dán mắt vào thịt, ”Đã lâu không ăn.”
“Món này ăn nhiều không tốt cho dạ dày.”
Tề Xảo bĩu môi, “Nhưng ta với Duy Duyên thích ăn.”
Trần Thần bất đắc dĩ vuốt trán.
“Thỉnh thoảng ta sẽ mang ngươi đi ăn, nhưng Duy Duyên thì không được. Con còn nhỏ, dạ dày không tiêu hóa được.”
Tề Xảo bĩu môi, thầm nghĩ: “Duy Duyên, cha xin lỗi, không tranh thủ phúc lợi cho con được.”
Trần Thần buồn cười bóp mũi Tề Xảo, “Thịt chín rồi.”
“A!” Tề Xảo ra tay nhanh như chớp, gắp một miếng thịt bò óng ánh bỏ vảo miệng, nhai nhai, hai mắt nheo lại.
“Ngon quá đi~~~” Tề Xảo hạnh phúc lẩm bẩm.
Trần Thần lắc đầu, cầm đũa gạt thịt chín sang một bên rồi để thịt sống vào nướng tiếp.
Tề Xảo ngồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-dau-hanh-phuc/2054823/chuong-67-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.