“Hoàng thượng~~~” Xuân Lạc như con rắn quấn trên vai Hà Nhật,miệng phát ra thanh âm rung động lòng người.
Nhưng lại khiến Hà Nhật sợ giật bắn mình.
“Xuân Lạc, ngươi làm sao thế? Giận dỗi với Tử Hằng nhà ngươi à?” Nói xong, Hà Nhật liên tục lùi về phía sau.
Tươi cười trên khuôn mặt Xuân Lạc không đổi, nhưng trong lòng đã khinh khỉnh xem thường.
“Hoàng thượng~~~~~ Luân gia nhớ ngài~~~~~” Thuận tiện liếc mắt đưa tình.
Hà Nhật run rẩy, tiếp tục lui về sau, mắt đề phòng nhìn Xuân Lạc.
“Tử Hằng lại muốn đề xuất phương pháp chỉnh người à?” Cẩn thận nhìn bốn phía xung quanh, “Có âm mưu gì ở đây?”
Xuân Lạc khóe miệng giật giật, lòng thầm khinh bỉ.
“Hoàng thượng~~ Lần này luân gia có việc muốn thương lượng cùng ngài~~~”
Hà Nhật lại lùi về sau lần nữa, “Chuyện gì?”
Xuân Lạc nhịn, nhịn, không nhịn được nữa, đứng phắt dậy.
“Ngài ra dáng Hoàng thượng chút được không! Ta cố tình nói năng uyển chuyển nhẹ nhàng, ngài cứ nghe là được rồi! Thật vô nghĩa!”
Thấy y phồng mang trợn mắt gào lên, Hà Nhật lại thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt cũng không còn đề phòng, “Ngươi như này mới bình thường! Giống như vừa nãy… Hại ta phát hoảng.”
“Hoảng gì mà hoảng!” Xuân Lạc chống nạnh, “Ngài xem ngài có phong thái của hoàng đế không, hả? Tại sao ta phải gào lên thì ngài mới vừa lòng! May mắn con ta không theo ngài, nếu không, hừ!”
Hà Nhật tập mãi thành quen khoát tay, ngồi xuống ghế uống trà.
“Rồi rồi rồi… Tư Hằng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-dau-hanh-phuc/2054815/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.