Qua thật lâu, hai huynh đệ khóc cho thỏa mới dừng lại rồi bật cười sảng khoái.
“Ha ha ha… A Thần, nhìn cậu khóc kìa, ha ha…” Hà Nhật cười nhạo Trần Thần mà không biết rằng hiện trạng của mình còn thê thảm hơn.
Trần Thần bất đắc dĩ nhìn huynh đệ nhà mình cười ngặt nghẽo, nhịn không được giơ tay bịt mắt đối phương.
“Ái… Đau!” Chỗ mắt sưng húp chạm tí thôi mà đau quá trời.
Trần Thần tính cười nhạo lại nhưng rồi thấy thương huynh đệ nhà mình nên thôi, “Mau lau mặt mũi sạch sẽ đi.”
“Rồi rồi.” Hà Nhật cười gian, cầm khăn lau mặt.
Nhìn cậu bình tĩnh trở lại, tâm sự trong lòng cũng trút hết rồi, Trần Thần ấn Hà Nhật ngồi lên ghế, mình thì ngồi xuống cạnh cậu.
“Cậu hiện tại thế nào?”
“Đời này tui là Hoàng Thượng!” Nói xong còn kiêu ngạo hất hàm, đắc ý vô cùng.
Trần Thần lẳng lặng nhìn cậu ta, dáng vẻ hiện giờ của Hà Nhật vẫn chuẩn đứa ngốc, cậu ta có thể lên làm hoàng để kể cũng kỳ khôi!
“Cậu… lên làm hoàng đế kiểu gì thế?”
Hà Nhật hăng hái kể lại, vừa nói vừa khoa tay múa chân.
“Cậu biết không? Tui ấy à, ở trong hoàng cung đấu đá tranh giành này, vận dụng tất tần tật âm mưu quỷ kế này, đánh bại các hoàng tử khác rồi lên ngôi hoàng đế!” Nói xong còn gật đầu chắc nịch.
Trần Thần híp mắt, nhìn chòng chọc Hà Nhật. Lời cậu ta nói một chữ anh cũng không tin.
“… Chứ không phải lão hoàng đế không có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-dau-hanh-phuc/2054807/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.