Xe ngựa dừng trước cửa nhà Trần Thần, Kiều Vân Thâm phân công tiểu tư giữ cửa, gọi hạ nhân khuân những rương đồ đạc chất đằng sau xe vào, sau đó dẫn Tề lão gia tử, Tề cha cùng Kiều quản gia vào cửa.
Từ lúc xây dựng đến giờ, ba người chưa từng đến thăm, chỉ xem qua bản vẽ, hiện giờ tiến vào một nơi đẹp đẽ tựa như nơi ở của thần tiên đều ngây ngẩn cả người. Nhìn viện tử tinh xảo xung quanh, dù là Kiều quản gia cũng khó tin mà trừng lớn mắt.
“Nơi này… Thật là đẹp!” Tề cha lẩm bẩm nói.
“Bảo sao Trần Thần cứ muốn dọn ra ngoài!” Tề lão gia tử làm ra vẻ “Ta biết rõ chân tướng rồi nhé”.
“Vân Thâm, A Thần và A Xảo ngụ ở đâu?”
Kiều Vân Thâm đi đằng trước, hơi nghiêng người, để lộ tòa kiến trúc hai tầng cuối hành lang dài.
Nhìn tòa nhà lộng lẫy phía trước, Tề cha tán thưởng, “Thật xinh đẹp!”
Tề lão gia tử trong mắt tràn đầy hâm mộ, “Ta cũng muốn sống trong tòa nhà như thế!”
Tề cha quắc mắt nhìn lão, “Trước là ai chơi xấu không cho A Thần dọn ra ngoài?”
Tề lão gia tử yên lặng nghiêng đầu sang chỗ khác, “A, là ai à!”
Tề cha hung dữ trừng mắt nhìn Tề lão gia tử.
“Vân Thâm, ngươi ở đâu?” Kiều quản gia đột nhiên đặt câu hỏi.
Kiều Vân Thâm liếc nhìn phụ thân nhà mình một cái, bình tĩnh chỉ vào tiểu lâu tương tự gần đó.
“Nơi đó.”
Kiều quản gia nhìn tiểu lâu sáng sủa kiên cố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-dau-hanh-phuc/2054797/chuong-43-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.