Xe ngựa dừng trước cửa nhà Trần Thần, Kiều Vân Thâm phân công tiểu tư giữ cửa, gọi hạ nhân khuân những rương đồ đạc chất đằng sau xe vào, sau đó dẫn Tề lão gia tử, Tề cha cùng Kiều quản gia vào cửa.
Từ lúc xây dựng đến giờ, ba người chưa từng đến thăm, chỉ xem qua bản vẽ, hiện giờ tiến vào một nơi đẹp đẽ tựa như nơi ở của thần tiên đều ngây ngẩn cả người. Nhìn viện tử tinh xảo xung quanh, dù là Kiều quản gia cũng khó tin mà trừng lớn mắt.
“Nơi này… Thật là đẹp!” Tề cha lẩm bẩm nói.
“Bảo sao Trần Thần cứ muốn dọn ra ngoài!” Tề lão gia tử làm ra vẻ “Ta biết rõ chân tướng rồi nhé”.
“Vân Thâm, A Thần và A Xảo ngụ ở đâu?”
Kiều Vân Thâm đi đằng trước, hơi nghiêng người, để lộ tòa kiến trúc hai tầng cuối hành lang dài.
Nhìn tòa nhà lộng lẫy phía trước, Tề cha tán thưởng, “Thật xinh đẹp!”
Tề lão gia tử trong mắt tràn đầy hâm mộ, “Ta cũng muốn sống trong tòa nhà như thế!”
Tề cha quắc mắt nhìn lão, “Trước là ai chơi xấu không cho A Thần dọn ra ngoài?”
Tề lão gia tử yên lặng nghiêng đầu sang chỗ khác, “A, là ai à!”
Tề cha hung dữ trừng mắt nhìn Tề lão gia tử.
“Vân Thâm, ngươi ở đâu?” Kiều quản gia đột nhiên đặt câu hỏi.
Kiều Vân Thâm liếc nhìn phụ thân nhà mình một cái, bình tĩnh chỉ vào tiểu lâu tương tự gần đó.
“Nơi đó.”
Kiều quản gia nhìn tiểu lâu sáng sủa kiên cố kia một hồi, yên lặng quay đầu, nhìn thật sâu vào Kiều Vân Thâm.
Kiều Vân Thâm bị nhìn chằm chằm, dịch dịch sang bên cạnh một bước.
Kiều quản gia cụp mắt, mặt đen xì, ngữ khí cô đơn.
“Nhi tử lớn rồi liền không thèm quan tâm phụ thân. Quả nhiên ta già rồi nên bị ghét bỏ.”
Kiều Vân Thâm mím môi, thật sự không biết đối phó với dáng vẻ hiện tại của phụ thân nhà mình.
Kiều quản gia ngẩng đầu liếc Kiều Vân Thâm một cái, sau đó lại rũ mắt.
“Ai… Bị ghét bỏ thật rồi.”
Kiều Vân Thâm môi càng mím chặt.
Phụ thân, ngài mặt than còn giả bộ ai oán, hiệu quả thật kinh khủng!!! Dọa chết người đó!!!
Kiều quản gia tiếp tục liếc mắt về phía Kiều Vân Thâm, Tề lão gia tử cùng Tề cha cũng dùng cặp mặt trông mong mà nhìn hắn.
Kiều Vân Thâm bó tay nhìn bọn họ, “Hiện giờ tiền của eo hẹp, chờ khi nào đủ sẽ xây một viện trạch.”
Tề lão gia tử cùng Tề cha lập tức cười toe, “Ai nha~~~ Vân Thâm hiếu thuận quá!”
Kiều quản gia cũng ngẩng đầu, vẻ mặt cô đơn vừa rồi biến mất không còn tăm hơi, dù mặt không đổi sắc nhưng người ta vẫn nhận ra tâm tình khoái trá của ông. Kiều Vân Thâm bất đắc dĩ, lần thứ hai âm thầm thở dài.
Trong lúc trò chuyện, đoàn người đã đến nơi ở của Trần Thần. Vào phòng, thấy Trần Thần đang cho Tề Xảo uống thuốc.
Tề Xảo tựa vào ngực Trần Thần, uống từng muỗng nước thuốc đã được đối phương thổi nguội, nhăn mày vì đắng, Trần Thần nhẹ giọng dỗ. Nhóm Tề cha đã quá quen với cảnh tiểu phu phu ân ái.
“A Xảo thế nào?” Tề cha bước đến bên giường, ngồi xuống.
Trần Thần đặt chén thuốc trong tay xuống, trả lời.
“Không sao ạ. Chỉ là thân thể hơi yếu, thai nhi vẫn ổn, nghỉ ngơi điều độ là được.” Còn chuyện phòng the quá độ tuyệt đối không thể nói.
Tề Xảo rõ ràng cũng nghĩ như vậy, cười gật đầu.
“Dạ con không sao, cha yên tâm đi!”
Kiều Vân Thâm biết rõ chân tướng im lặng quay đầu đi chỗ khác.
Tề cha cẩn thận quan sát khí sắc Tề Xảo, thấy quả thật vẫn bình thường, cũng thả lỏng.
“Không có gì là tốt rồi! Lần này cha mang theo rất nhiều thuốc bổ, con nhất định phải ăn hết đấy!”
“Vâng ạ.”
Biết trọng lượng của đống thuốc bổ kia, Kiều Vân Thâm lần thứ hai im lặng quay đầu đi chỗ khác.
“A Thần, trạch tử này không tồi đâu!” Tề lão gia tử cười như hồ ly, ánh mắt chớp nháy.
Trần Thần giờ đã thành tinh sao lại không rõ ý tứ của Tề lão gia tử!
“Nếu phụ thân thích, ta sẽ xây một tòa nhà nữa. Tiếc là hiện tại sinh ý đang xoay vòng, tiền bạc eo hẹp, chờ khi nào dồi dào lại xây được không?”
“Ha ha ha~~~ Tất nhiên là được! Lão nhân ta cực kì hiểu lí lẽ!”
“Phụ thân có thể thông cảm là tốt rồi.”
Thấy việc xây nhà cũng đã quyết định, Tề cha cũng không quan tâm nữa, cầm tay Tề Xảo từ ái cười.
“A Xảo, hiện tại con là người mang thai! Chắc sẽ kén ăn! Trước nói cha nghe, con giờ có phản ứng với đồ ăn nào không?”
Tề Xảo chớp mắt, nghĩ nghĩ, “Cha, con không kén món nào cả!”
“Hả?” Tề cha ngạc nhiên, “Con không bị kén ăn à? Hồi cha mang thai con, chỉ ngửi thấy mùi hơi nồng thôi liền nôn ra mật xanh mật vàng!”
“Vâng… Con chưa bị thế bao giờ! Trái lại còn ăn rất ngon!”
Tề cha kinh ngạc nhìn Tề Xảo, nửa ngày mới cảm khái mà than thở.
“A Xảo, con đúng là đứa trẻ hạnh phúc! Đứa bé này về sau nhất định sẽ hiếu thuận lắm!”
Tề Xảo xoa bụng mình, cười đáp lại.
“Cha, ngài ở lại đây đi! Giờ A Xảo mang thai cần chú ý rất nhiều điều, con lại không tin tưởng hạ nhân, cha có thể giúp con chăm sóc y không ạ?”
Tề cha trừng mắt nhìn Trần Thần, “Tất nhiên! Đây là tôn tử của ta! Ta phải chiếu cố! Giao cho người khác ta còn lo lắng nữa kìa!”
“Ồ… Thật ạ! Vậy làm phiền cha nhé!”
“Phiền hay không phiền gì ở đây! Người một nhà mà xa cách thế hả!”
Trần Thần ngoan ngoãn gật đầu tán thành, sau đó để Kiều Vân Thâm sắp xếp nơi ở cho nhóm Tề lão gia tử.
Những ngày sau, bọn họ liền sinh hoạt tại nhà Trần Thần. Mỗi ngày Tề cha đều ở cạnh Tề Xảo, dặn dò y những điều dựng phu cần chú ý và quan sát đám hạ nhân. Tề lão gia tử đi đi về về giữa hai nhà Tề phủ và Trần gia. Mà phụ tử Kiều quản gia cùng Trần Thần chạy đôn chạy đáo thu hoạch vụ thu. Thu địa tô, lương thực, nhưỡng rượu, trữ lương thực… Công việc lu bù khiến ba người bận rộn không kịp về nhà. Hơn nữa Trần Thần vì tư tâm, rượu ủ trong nửa tháng lại ủ thành một tháng, khiến kho chứa rượu không đủ chỗ, đành phải đào thêm một hầm rượu mới.
Cứ thế, đoàn người bận bịu vào đông, khi trận tuyết đầu mùa bắt đầu rơi, họ mới chợt nhận ra ngày thu đã qua.
“Lão gia, lão gia, bên ngoài có hai tên ăn mày, nghe ngài nói muốn tuyển người nên muốn xin vào!”
Trần Thần nghi hoặc nhướn mày. Tuyển người? Anh nhớ rõ gần đây không tuyển người mà?
“A Thần, ai vậy?” Tề Xảo nghi hoặc nhìn Trần Thần.
Trần Thần lắc đầu, “Không biết, để ta đi xem.” Quay đầu phân phó Chi Hương và Quế Hương, “Hai ngươi đỡ phu nhân vào nhà nghỉ ngơi.”
“Vâng, lão gia.”
Vỗ vỗ tay Tề Xảo, Trần Thần đi thẳng ra đại môn.
Đến nơi, anh thấy nhiều tiểu tư tập trung tại đó, mà hai kẻ ăn mày y phục rách nát, lưng đeo tay nải đang đứng trong sân.
“Có chuyện gì?” Trần Thần hỏi Kiều Vân Thâm.
Kiều Vân Thâm lắc đầu, “Bọn họ nói là quý phủ chúng ta tuyển người.”
“Hả?” Trần Thần ngạc nhiên. Cơ mà trong phủ cũng đâu cần người! Những cửa hàng khác cũng không cần.
Dưới tình huống khó hiểu, Trần Thần chỉ còn cách đến trước mặt hai kẻ ăn mày, cười ôn hòa hỏi thăm: “Hai người là?”
Một người cánh tay để trần, đầu tóc hoa râm rối tung rối mù ngẩng lên, khuôn mặt đầy nếp nhăn, mà khuôn mặt này lại khiến Trần Thần hoảng sợ lui về sau hai bước.
——Einstein!!!! ( ⊙ o ⊙)!
“Làm sao vậy?” Thấy phản ứng của Trần Thần, Kiều Vân Thâm bước nhanh chắn trước người anh, vừa nghi hoặc vừa đề phòng nhìn hai người trước mặt.
“Không… Không có việc gì…” Trần Thần hít thật sâu, cố gắng làm cho mình thoạt nhìn bình tĩnh một chút.
——Mẹ ơi!!! Anh nhìn thấy Einstein!! Giống y hệt cái hình chân dung treo trên tường trường tiểu học!!!! Trời ạ! Chẳng lẽ ông ta cũng xuyên qua! Anh nhìn thấy Einstein bằng xương bằng thịt này!!
Đối mặt với tình huống kỳ khôi thế này, Trần Thần bình sinh lần đầu tiên rơi vào hỗn loạn!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]