Mưa suốt một đêm, mãi đến bình mình mới ngừng lại. Sáng sớm ánh mặt trời xuyên qua tầng mây, từng chùm nắng chiếu rọi lấp lánh trên nền trời xanh biếc, cực kì rực rỡ. Trần Thần khoác áo đứng cạnh cửa sổ, cảm nhận từng đợt gió thu thổi se se lạnh, một cơn rùng mình lủi từ lòng bàn chân lên đỉnh đầu, nháy mắt liền thanh tỉnh.
Hít sâu một hơi, Trần Thần cảm thấy cả người đều thư sướng, tựa như được thanh tẩy.
“Ừm…” Từ sau màn giường trong phòng truyền đến tiếng động Tề Xảo thức dậy.
Trần Thần đóng cửa sổ, bước nhanh đến trước giường, ném áo khoác mang theo hơi lạnh đi, vén màn giường thật dày lên rồi ngồi cạnh Tề Xảo. Nhìn Tề Xảo vẫn còn nhắm mắt nằm trên giường, anh nhịn không được vươn tay vuốt ve gò má của y.
“Tỉnh?”
Tề Xảo nhắm mắt cọ cọ tay Trần Thần, sau đó khẽ gật đầu.
“Ừm…”
“Ngủ tiếp không?”
“Ừm ừm…”
“Nằm thêm một lát nhé?”
“Ừm.” Tề Xảo gục gặc đầu, sau đó cọ tay Trần Thần.
Trần Thần cong khóe miệng, cúi người, khẽ hôn lên trán Tề Xảo rồi kéo chăn cho y. Bàn tay nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Tề Xảo.
Mãi đến khi mặt trời lên cao, Kiều Vân Thâm đến gọi hai người bọn họ dùng cơm, Trần Thần mới ngừng tay.
“Rời giường nào, A Xảo, ăn cơm.” Trần Thần ghé vào tai Tề Xảo, thì thầm.
Tề Xảo khẽ nhíu mày, ngọ nguậy trên giường, gian nan mở hai mắt.
“Không muốn ăn, cho ta nằm tí đi.” Tiếng nói nồng đậm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-dau-hanh-phuc/2054795/chuong-42-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.