“A Thần…”
Nhìn da Trần Thần biến thành màu đồng cổ, Tề Xảo đau lòng.
Trần Thần cười với y, đưa chiếc hộp trong tay cho hắn, “Mở ra nhìn đi, thích không?”
Tề Xảo mím môi, hết nhìn hộp lại nhìn Trần Thần đang mỉm cười với mình, hốc mắt đỏ lên. Đem hộp đặt lên bàn, Tề Xảo bước dài đến trước mặt Trần Thần, kiễng chân ôm cổ anh.
Trần Thần ngây ngẩn, chần chờ phút chốc liền vươn tay ôm Tề Xảo vào lòng.
“Làm sao vậy?”
“…”
Tề Xảo không đáp, càng ôm chặt anh hơn, mặt chôn trong hõm vai anh cọ xát.
Nhẹ nhàng vỗ lưng Tề Xảo, Trần Thần cưng chiều cười, ngữ khí dịu dàng dỗ dành.
“A Xảo nhà ta làm sao vậy? Hả? Phu quân ở đây rồi, có chuyện không vui nói ta nghe, ta giúp ngươi giải quyết!”
“…”
Tề Xảo vẫn không nói lời nào, chỉ ôm chặt anh, Trần Thần bất đắc dĩ ôm lại y, vỗ nhẹ.
Một lúc lâu sau Tề Xảo mới buông lỏng tay, ngửa đầu nhìn Trần Thần, đỏ mắt.
“A Thần…”
“A Xảo, làm sao vậy?” Trần Thần đau lòng xoa mặt Tề Xảo, nhíu mày.
Tề Xảo bất động, im lặng nhìn anh.
“A Thần, người đừng liều mạng như thế! Phụ thân để lại Tề gia cho chúng ta rồi, người không cần phải lao lực mệt nhọc đâu! Ngươi nhìn ngươi đi, gầy gò đen nhẻm! Ta… Ta đau lòng!”
Nhìn Tề Xảo nước mắt rưng rưng, Trần Thần vừa đau lòng lại vừa hạnh phúc. Ngón tay vô thức xoa hai gò má y, nhẹ nhàng vỗ về.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-dau-hanh-phuc/2054785/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.