Đợi nửa ngày không thấy Tề Xảo, Trần Thần lo lắng vòng ra sau bình phong, sau đó…. Choáng váng…
Tề Xảo thanh tú sạch sẽ mặc kiện áo mỏng manh, bả vai và cánh tay dưới lớp sa mỏng bán trong suốt như ẩn như hiện, bên trong là váy quây màu trắng, hai dải băng uốn lượn thật dài, choàng bên ngoài là áo sa mỏng màu lam đạm thêu chỉ bạc hoa lan chuông, ôm sát thắt lưng nhỏ nhắn khiến Tề Xảo thoạt trông gầy hơn, dường như chỉ cần một tay cũng có thể bao trọn. Vạt áo dưới chân thêu một hồ hoa sen nở rộ, lá sen thêu quanh gấu áo, chỉ cần bước đi sẽ tạo nên vô số gợn sóng.
Tề Xảo vốn có khí chất tựa một gốc trúc xanh thuần khiết trong sơn cốc kỳ ảo, sau khi mặc bộ quần áo này thật khiến người ta mù con mắt. Hơn nữa làn da còn nhuộm màu hồng thẹn thùng… Trần Thần nuốt nước miếng.
Tề Xảo hơi đỏ mặt, hai tay che trước ngực, luống cuống nhìn Trần Thần.
“Này… Nhìn đẹp không?” Y vô cùng căng thẳng! Bản thân không xinh đẹp, giờ mặc y phục lỗng lẫy nhường này, y sợ chính mình làm hỏng hết vẻ đẹp của nó luôn.
Trần Thần nghiền ngẫm, đại não trống rỗng không nghe rõ Tề Xảo nói gì, ngốc ngốc đứng im.
“A Thần? Ngươi sao thế?” Tề Xảo quơ quơ ngón tay trước mặt Trần Thần, chưa kịp rụt về đã bị Trần Thần nắm chặt.
“A Xảo… Ngươi thật đẹp!”
Được người trong lòng khen ngợi, Tề Xảo ngượng ngùng cúi đầu, để lộ vành tai hồng hồng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-dau-hanh-phuc/2054783/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.