Ánh trăng mờ ảo, tiếng dế rả rích kêu vang. Ăn xong cơm chiều, Tề Xảo trở lại phòng, ngồi trên giường đợi Trần Thần. Giơ bàn tay, nhìn gốc ngón áp út, nghĩ tới lời thề của người nọ… Cùng chiếc hôn nhẹ rung động tâm can, y không nhịn được nhoẻn miệng cười.
Nhớ lần gặp gỡ anh, nhớ cách anh đối xử ân cần, nhớ anh… Trái tim ánh mắt Tề Xảo toàn là bóng dáng Trần Thần.
Tề Xảo cứ ngây ngốc ngồi đó, nhìn chăm chú ngón áp út, nghĩ đến những khoảnh khắc hai người bên nhau, nghĩ đến hiện tại và cả tương lai của bọn họ… Từ đầu đến cuối, Tề Xảo cứ cười mãi.
Trần Thần cùng Kiều quản gia và Kiều Vân Thâm thương lượng sự tình Thái gia, sau đó liền trở về phòng sớm. Vừa mới tiến vào, anh đã thấy Tề Xảo ngắm nhìn ngón tay, ngây ngốc ngẩn người. Tâm anh không khỏi tan chảy, mỉm cười.
Nhẹ nhàng đến bên giường, vươn tay bắt lấy bàn tay giữa không trung, mười ngón đan xen. Thân thủ vòng qua phía sau ôm lấy Tề Xảo, cằm đặt trên vai đối phương, ghé vào tai y nỉ non.
“A Xảo…”
Gò má Tề Xảo đỏ ửng, ánh mắt có chút bối rối ngượng ngùng, nhưng vẫn mỉm cười đáp lại, “Ừ?”
Trần Thần từ vành tai Tề Xảo nhìn tay mình đùa nghịch bàn tay nhỏ của đối phương, “Sinh đứa nhỏ cho ta đi!”
Tề Xảo ngây ngẩn, chậm chạp quay đầu, nhìn khuôn mặt Trần Thần gác trên bả vai mình, trố mắt.
Trần Thần nắm chặt bàn tay kia, đối mặt với ánh nhìn chăm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-dau-hanh-phuc/2054775/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.