Người tới lập tức ném đồ trên tay xuống, tiến lên một bước vươn tay về phía cô. 
Phong Tĩnh trực tiếp ngã vào lòng anh, nện lên ngực anh. 
Lồng ngực người đàn ông to rộng rắn chắc, rất ấm áp, có loại lực lượng làm cho người ta yên lòng. Cánh tay mạnh mẽ của anh siết chặt lấy eo cô, kéo cô vào lòng. 
Phong Tĩnh chậm rãi ngẩng đầu, đèn cảm ứng âm thanh trên hành lang đã tắt. Tia sáng lờ mờ, bóng tối kéo dài đến trên mặt Tần Tranh, vẽ ra hình dáng đường cong lưu loát. Anh đang cúi đầu nhìn cô, trong u ám cặp mắt kia dường như sáng một cách lạ thường. 
Giọng cô suy yếu: "Sao lại là anh?" 
Tần Tranh không trả lời, anh giơ tay đặt lên trán cô, thử nhiệt độ cho cô xong thì nhíu mày: "Cô đang phát sốt." 
"Ừ, tôi biết." Phong Tĩnh buồn bã ỉu xìu trả lời. 
Cô đứng vững chân, đang muốn quay người đi vào phòng lại bị Tần Tranh bế lên. 
Hai chân Phong Tĩnh bỗng nhiên rời khỏi mặt đất, trong nháy mắt trái tim cũng treo không theo: "Anh... thả tôi xuống, tự tôi đi được." 
Nhưng tứ chi cô cực kỳ yếu ớt, chỉ có thể vùng vẫy hai cái tượng trưng. 
Tần Tranh bế cô đi về phía ghế sô pha: "Sao không đi bệnh viện?" 
"Tôi chính là bác sĩ, đi bệnh viện gì chứ?" Phong Tĩnh dựa vào ngực anh, lầm bầm nói. 
"Thế vì sao lại phát sốt?" 
Phong Tĩnh nhắm mắt lại nói: "Sốt do bị sợ hãi, cộng thêm hai ngày này mệt nhọc quá 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-dang-thuc-nguoc-chieu/2886534/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.