"Tần Tranh, cậu cố ý đúng không?" Phong Tĩnh lườm anh. 
"Hử? Cố ý gì cơ?" Tần Tranh nhẹ nhướng đuôi lông mày, trông rất là vô tội: "Không phải tự em quên thời gian à?" 
Phong Tĩnh nghẹn họng, nói không ra lời. 
Hình như từ sau đêm hôm đó, tên này mới bắt đầu bại lộ bản tính chân thật của cậu ta. 
Tần Tranh nhìn dáng vẻ tức đến thở hổn hển của cô, hơi nhếch môi rảo bước đi tới bãi đỗ xe. 
"Đi thôi." Anh hô: "Anh đưa em qua đó." 
"Hả?" Phong Tĩnh nhất thời chưa kịp phản ứng. 
Tần Tranh dừng bước, quay đầu nhìn về phía cô: "Chuyện của bà cụ vừa rồi là việc cả hai ta đều không dự đoán dược. Nhưng dù sao cũng là anh tôi mới khiến em đến trễ, anh đưa em đi coi như là đền bù." 
"..." Phong Tĩnh chẳng cách nào phản bác. 
Bây giờ bắt xe hình như cũng không kịp nữa, cô cố gắng nở nụ cười: "Thế thì làm phiền anh vậy, đội trưởng Tần." 
Tần Tranh cũng cười: "Không cần khách sáo, thuận tiện thôi mà." 
"..." 
Không biết tại sao, bắt đầu từ lúc này cô luôn cảm thấy mỗi một câu anh nói đều cực kỳ gợi đòn. 
Phong Tĩnh hít sâu, đè suy nghĩ không thực tế trong đầu xuống, không nói một lời đuổi theo bước chân của Tần Tranh. 
Sau khi lên xe Tần Tranh hỏi: "Em xem mắt ở đâu?" 
Phong Tĩnh thắt dây an toàn, nhìn thẳng phía trước: "Trung tâm thương mại Tinh Quang, cho tôi xuống ngay cửa vào là được." 
"Được." 
Tần 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-dang-thuc-nguoc-chieu/2886518/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.