"Cũng đúng, công việc vừa mệt vừa không kiếm tiền như thế, những người trẻ tuổi mơ mộng cao xa đó sao mà nhìn trúng?" Giọng điệu nữ y tá chứa chút châm biếm.
Phong Tĩnh nghe đến đó thì đáy lòng dâng lên cảm xúc không hiểu ra sao.
Cô dừng bước, quay đầu nhìn về phía mấy y tá kia.
"Bác sĩ Phong, bọn tôi chỉ tuỳ tiện tán phét thôi, chị tuyệt đối đừng để trong lòng." Mấy y tá thấy cô ngừng lại thì vội vàng giải thích, còn nháy mắt với cô mấy cái như lấy lòng.
"Không có việc gì, là tôi quấy rầy, các cô nói chuyện tiếp đi."
Phong Tĩnh cười cực kỳ nhạt rồi quay người đi.
Trước khi đi cô vô ý thức nhìn về phía sảnh khám gấp.
Mặc dù thời gian quen biết không dài nhưng sau những lần tiếp xúc trong quãng thời gian này cô biết Đường Gia Niên nhiệt tình yêu thương y học, trước sau tràn đầy nhiệt tình. Người nhiệt tình yêu thích y học như vậy thật sự sẽ chủ động nói từ bỏ ư?
Không biết sao, cô lại nghĩ đến Tần Tranh...
Bởi vì biến cố gia đình, bị ép từ bỏ lý tưởng của mình.
***
Ra bệnh viện, Phong Tĩnh đi thẳng ra ngoài dừng ở nơi dừng xe buổi sáng tìm được xe của Tần Tranh.
Cô đi qua mở cửa xe ngồi lên ghế lái phụ.
Trong lòng có chuyện, lúc thắt dây an toàn cô có hơi không tập trung.
Thấy cô vẫn luôn không thắt được dây an toàn, Tần Tranh nhìn sang: "Đang nghĩ gì thế?"
Phong Tĩnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-dang-thuc-nguoc-chieu/2886491/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.