Trời đêm tĩnh lặng, Phong Tĩnh trằn trọc trên giường nhưng mãi vẫn chưa ngủ được.
Trong bóng tối, cô lật qua lật lại, trong đầu cứ luôn hiện lên vẻ mặt cay nghiệt của mợ Tần Tranh và những lời oán hận mà bà ta đã nói.
Ngón tay cô nhẹ vuốt lên chiếc điện thoại cạnh giường, làm thế nào tâm trạng cũng không thể quay về bình tĩnh.
Dường như cảm nhận được gì đó, cô trở mình ngồi dậy, mở đèn ngủ đi đến trước cửa, kéo cửa ra một khe nhỏ rồi nhòm nha ngoài.
Phòng cho khách nằm ở phía đối diện hơi chếch so với phòng ngủ chính, vừa quay ra là có thể nhìn thấy.
Hành lang yên tĩnh, tối đến mức giơ tay không thấy được năm ngón.
Phong Tĩnh đang định đóng cửa thì cửa phòng đối diện bỗng mở ra, ánh sáng màu trắng thi nhau chạy ra từ khe cửa đang dần dần mở rộng, lập tức xuyên qua bóng tối.
Cô giật nảy mình, vội vàng đóng cửa lại.
Nhưng vẫn chậm một bước.
Giọng của Tần Tranh truyền đến từ ngoài cửa: "Đừng trốn nữa, anh thấy em rồi."
Phong Tĩnh nghe vậy thì đành phải mở cửa, giương mắt nhìn sang anh: "Sao anh còn chưa ngủ?"
"Hơi khát nước nên ra tìm nước uống." Tần Tranh nhìn cô: "Em thì sao?"
Phong Tĩnh: "Em... khát nước."
"Khéo ghê."
Tần Tranh nhướng mày, đưa ra lời mời với cô: "Thế cùng nhau đi?"
"..."
Thế là, hai người cùng nhau ra phòng khách.
Rót hai cốc nước, hai người mỗi người cầm lấy một cốc.
Phong Tĩnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-dang-thuc-nguoc-chieu/2886477/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.