Tay anh rõ ràng đang cứng đờ.
"Sao không cắt nữa?" Thấy anh vẫn luôn không nhúc nhích, Phong Tĩnh thấp giọng hỏi.
Tần Tranh cầm kéo, lại không biết xuống tay thế nào.
Anh cũng nhớ tới lần diễn tập đó, trong phòng bệnh, bọn họ cũng như thế này, cô làm con tin, trên người buộc bom, mà anh là nhân viên gỡ bom đến cứu vớt con tin. Bởi vì phán đoán sai lầm, anh cắt sai dây.
Cuối cùng "quả bom" nổ tung, đồng thời, nhiệm vụ nghĩ cách cứu viện cũng thất bại.
Từ trước đến nay đó là lần đầu tiên mất kiểm soát trên mặt trận bỡ bom.
Bởi vì cô mà cảm xúc dao động.
Nhưng mà, lần đó chỉ là diễn tập.
Mà lần này, là thật sự, đây không phải diễn tập, cũng không phải huấn luyện mô phỏng thường ngày. Thứ trên người cô, là một quả bom thật sự, một khi cắt sai thì cô sẽ...
Anh không dám tưởng tượng.
Tần Tranh nhìn chằm chằm vào quả bom kia, trả lời bằng giọng điệu gian nan: "Phong Tĩnh, sao người hôm nay lại là em?"
Khó khăn lắm anh và cô mới gặp lại nhau, giữa bọn họ đã trải qua nhiều chuyện như vậy, gian nan lắm mới được ở bên nhau. Bọn họ ở bên nhau mới bao lâu? Vì sao lại phải khiến bọn họ gặp phải loại chuyện này.
Anh đã đánh mất cô một lần, không thể nào chịu đựng được nỗi đau khổ khi đánh mất cô lần nữa.
Còn là ở trước mặt mình, thật sự mất đi cô.
Phong Tĩnh thấy bàn tay cầm kéo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-dang-thuc-nguoc-chieu/2886471/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.