Tần Tranh nói: "Không được sao? Học tập vô bờ bến, thời đại này của chúng ta đang không ngừng tiến bộ, tri thức cũng đang đổi mới không ngừng, sống đến già học đến già, phải không ngừng học tập mới có thể tiến bộ. Nếu như không thì sẽ tụt lại phía sau. Nếu là tụt lại phía sau..."
"Ừ, bây giờ người nhà anh biết rồi." Phong Tĩnh cười như không cười nhìn anh: "Thế anh học được gì rồi?"
"Học thì cũng không học được gì." Tần Tranh dừng lại, cong môi: "Cơ mà, anh tìm được bạn gái rồi."
Phong Tĩnh: "Ồ."
Cô điềm nhiên như không có việc gì thả sách xuống, xoay người, khoé miệng lại lặng lẽ nhếch lên.
(2) Liên quan tới team building.
Một lần đơn vị Tần Tranh tổ chức liên hoan, có thể dẫn người nhà theo.
Trong bữa tiệc, Giang Nhất Trình uống một lon đồ uống vị hoa quả, có hơi hăng máu, trong lúc vô tình lỡ miệng nói với nói với Phong Tĩnh: "Bác sĩ Phong, chị biết không? Ở đơn vị em đội trưởng Tần được chào đón lắm, hồi ấy ít nhất cũng có khoảng năm sáu cô tỏ tình với anh ấy, chẳng qua đều bị đội trưởng Tần lạnh mặt doạ chạy. Cơ mà có một cô, hình như là phóng viên thì phải, vẫn luôn kiên trì..."
Đồng đội ngồi bên cạnh vội vàng nhắc nhở: "Nhất Trình, cậu nhớ nhầm rồi, người cô phóng viên kia theo đuổi là đội trưởng Cố của đội đàm phán bên cạnh."
Giang Nhất Trình sững sờ: "À, đúng đúng đúng, nhớ nhầm. Nhưng mà, lúc nào lý do anh ấy từ chối người khác cũng là đã có người thích, quãng thời gian đó bọn em đều đang đoán người khiến anh ấy nhớ mãi không quên là ai..."
"Được rồi được rồi, đừng nói nữa." Mạch Dĩnh Thi nhanh nhảu bịt miệng cậu ta lại, dè dặt nhìn hai người: "Xin lỗi, cậu ấy uống say rồi nói liên thiên, đừng bận tâm."
Mặc dù vẻ mặt Phong Tĩnh không thay đổi gì, nhưng trên đường về nhà, cô nhìn sang Tần Tranh...
"Đội trưởng Tần, anh được chào đón ghê nha."
"Sao thế?" Tần Tranh nhướng mày.
Phong Tĩnh không nhịn được hỏi: "Giang Nhất Trình nói á, lý do anh từ chối người khác là sao thế?"
"Em không biết hả?" Tần Tranh nhướng mày.
Phong Tĩnh bĩu môi: "Sao em lại biết?"
"Không đoán được à?" Tần Tranh cười cười: "Lý do anh từ chối người khác, là em. Chưa từng có ai khác."
Phong Tĩnh có thể đoán được, nhưng vào giây phút cô llấy được câu trả lời chân chính từ trong miệng anh thì trong lòng giống như ăn mật, tung tăng nhảy nhót.
"Cơ mà..." Đội trưởng Tần nhướng mày, bắt đầu nhắc chuyện cũ: "Bác sĩ Phong, đối tượng em từng đi xem mắt, cỡ bao nhiêu người?"
Phong Tĩnh: "..."
(3) Chuyện về tuần trăng mật.
Sau khi đăng ký kết hôn, bởi vì tính chất công việc của từng người mà Phong Tĩnh và Tần Tranh bận rộn công tác, vẫn luôn chưa kịp tổ chức đám cưới.
Trạm đầu tiên bọn họ đến... là nước Mỹ, nơi bọn họ đã từng mơ ước.
Tần Tranh và Phong Tĩnh muốn cùng đi nhìn nơi bọn họ đã từng cùng nhau ước hẹn nguyện vọng lý tưởng.
Lúc máy bay hạ cánh đã vào đêm, sau khi xuống máy bay, bọn họ đi thẳng tới khách sạn... dự định đợi đến hôm sau lại xuất phát.
Ngồi máy bay đường dài hơn mười tiếng, mặc dù từng nghỉ ngơi trên máy bay một quãng thời gian ngắn nhưng sau khi đến khách sạn thì cơn buồn ngủ đã vội vàng cuốn đến.
Phong Tĩnh tắm rửa xong, ngã đầu liền ngủ.
Một đêm ngon giấc.
Ngày hôm sau tỉnh lại, Phong Tĩnh mở to mắt, nhìn hoàn cảnh lạ lẫm trước mắt, có nháy mắt mờ mịt, thẳng đến mấy giây sau thì suy nghĩ của cô mới kéo lại, cuối cũng cũng nhớ ra...
Bọn họ đang nghỉ phép trên đất Mỹ.
Cô quay đầu, Tần Tranh nhắm mắt lại ngủ bên cạnh cô, dường như còn chưa tỉnh giấc.
Dáng vẻ lúc anh ngủ dịu dàng hơn so với bình thường.
Phong Tĩnh nhẹ nhàng chạm lên mặt anh, thấy anh không phản ứng thì lại xích lại gần nhỏ giọng hỏi: "Tần Tranh, anh dậy chưa?"
Vẫn không có đáp lại.
Phong Tĩnh nâng cằm lên, quan sát Tần Tranh. Không biết sao chợt nổi lên suy nghĩ đùa ác, áp sát vào tai anh dùng giọng điệu vội vàng nói: "Tần Tranh, mau dậy nào."
"Đúng, đều tại anh." Tần Tranh bật cười: "Cơ mà, rốt cuộc là ai nói muốn làm đề vật lý."
"Em biết đâu được anh hiểu đề vật lý là..."
Phong Tĩnh không tự chủ đỏ mặt.
Cô đổi chủ đề: "Thế bây giờ chúng ta đi đâu đây?"
Tần Tranh rất tự nhiên nắm tay của cô, nói: "Đi thôi, đi ăn cơm trước."
***
Hai người đến một nhà hàng tây gần đó.
Trước khi tới đây bọn họ đã nhìn qua hướng dẫn, cố ý chọn quán ăn đặc sản địa phương.
Mùa hè nước mỹ cũng là mùa nhiều mưa.
Cơm nước xong xuôi, ra khỏi nhà hàng, bên ngoài lại bắt đầu mưa.
Mây đen trên bầu trời tới gần, tiếng sấm cuồn cuộn vang lên từ phía chân trời.
Mới chớp mắt đã nổi giông tố.
Phong Tĩnh nhìn về phía Tần Tranh: "Lúc ra ngoài anh có mang dù không?"
Tần Tranh nhìn lên bầu trời: "Không, chờ mưa nhỏ hơn rồi đi vậy."
Ai người đứng dưới lán trú mưa chờ đợi.
Trong đêm mưa, ánh đèn đường và đèn xe ô tô trên đường đều trở nên mờ nhoà giống như ánh sáng đom đóm, cảnh vật trên đường giống như hoà vào cùng bóng đêm.
Nước mưa bắn ra từng đoá bọt nước trên mặt đất, mái hiên bên cạnh thậm chí còn dệt thành một tấm màn mưa.
Nước mưa lạnh lẽo, nhưng nhiệt độ lòng bàn tay anh rất ấm áp, hoàn toàn bao lấy lòng bàn tay cô.
Cô có thể cảm nhận được nhiệt độ và lực lượng của anh một cách rõ ràng.
Hạt mưa không ngừng vỗ lên mặt, làm ướt tóc và quần áo của cô.
Cô không biết nên hình dung cảm giác trong lòng mình thế nào, nước mưa đánh vào người, rất lạnh, trong lòng lại rất nóng bỏng, bởi vì cô chưa từng tiếp xúc thân mật với con trai thế này bao giờ, nhất là bị Tần Tranh kéo ở khoảng cách gần như vậy.
Tim cô đập bình bịch, mặt cũng giống như thiêu cháy. Vào giây phút này, trong đầu cô chỉ còn lại một suy nghĩ...
Tần Tranh nắm chặt tay của cô, chạy vội trong mưa.
Anh kéo cô chạy như bay.
Cảnh sắc trên đường phố không ngừng lùi lại.
Anh cũng bị ướt sạch, trong màn mưa mông lung, bóng dáng của anh dường như cao lớn đến lạ. Nhìn bóng lưng anh, Phong Tĩnh cảm thấy mình nhịp tim của mình dồn dập hơn bất cứ lúc nào.
Cả người ướt đẫm nước mưa, trong nội tâm cô không hiểu sao lại rung động, trong lòng đột nhiên nảy lên một suy nghĩ.
Nhưng bây giờ anh lại cảm thấy, nếu như lúc đó có thể dũng cảm bước lên trước một bước thì có phải sẽ có kết quả khác không?
...
Quay về khách sạn, cả hai đều ướt sững.
Lúc thay quần áo, Tần Tranh nhìn về phía Phong Tĩnh, nói: "Thật ra, có một câu tôi hình như trước kia anh đã từng nói với em rồi."
Phong Tĩnh hỏi: "Câu gì?"
Tần Tranh nói: "Anh rất may mắn vì trong cuộc đời của anh có thể gặp được em."
Phong Tĩnh cười.
Cô cũng vậy.
***
Về sau, hai người lại đi đại học H.
Bọn họ đến phòng học của khoa y đã từng hướng tới, giả làm sinh viên dự thính, cùng nhau nghe một tiết lý thuyết.
Ở trên lớp, Phong Tĩnh có loại ảo giác.
Thật giống như bọn họ thật sự là sinh viên của ngôi trường này, mà bây giờ, bọn họ cùng nhau đi học tại đây.
Cô không nhịn được nghĩ, nếu như khi trước bọn họ thuận lợi đến được đây, theo học ngôi trường đại học trong ước mơ của họ, thì kết quả hiện tại có giống như hiện tại hay không?
Chẳng qua có một điều cô rất chắc chắn.
Cô và anh, từ đầu đến cuối chưa từng thay đổi.
Một tiết học nhanh chóng kết thúc.
Phong Tĩnh vừa rời đi chỗ ngồi, nhưng lại có một chàng trai nước ngoài đi đến chủ động bắt chuyện với cô, muốn hỏi xin cách liên hệ của cô.
Hành trình tuần trăng mật này, bọn họ đi rất nhiều nơi.
Bọn họ đến Bắc Kinh, nhìn ngôi trường đại học cô từng sinh hoạt vài năm.
Đi Hải Thị, lại đi qua con đường anh đã từng đi.
Cũng đi nơi Phong Tĩnh từng tham gia đoàn y tế gìn giữ hoà bình, đi qua quỹ đạo cô đã từng bước qua.
Vào đêm thất tịch, mùng bảy tháng bảy âm lịch, máy bay hạ xuống đích đến lần này, cũng là trạm cuối cùng của tuần trăng mật...
Đảo biển.
Xuống máy bay, không khí đặc trưng trên đảo nhanh chóng bao lấy họ.
Ánh mặt trời chiếu lên người bọn họ, cũng chiếu lên bàn tay nắm chặt lấy nhau của cả hai.
Rất ấm áp.
Đời người giống như một bất đẳng thức, không thể tìm ra bất kỳ một quy luật nào, có thể sẽ có vô số nghiệm hoặc tập nghiệm.
Hoặc có lẽ là tập rỗng, giống như pháo hoa, sau khi nở rộ chỉ để lại vô tận hư không và cô quạnh.
Điều kiện thay đổi thì sẽ từ điểm bắt đầu đến một quỹ đạo khác.
Tình yêu cũng vậy.
Mà trong cuộc đời của anh, điều kiện duy nhất không đổi, là cô.
Cô là một ánh lửa trong đêm tối tuyệt vọng, dẫn dắt anh đi về đường ngay, dù cho bước trên cuộc đời ngược hướng thì cuối con đường vẫn phồn hoa như gấm.
Cô là ánh sáng ấm áp duy nhất trong cuộc đời của anh.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]