Ở phía sau cổng Lăng Thiên Thành, có hai bóng đen lấp ló lệ khệ bưng một cái gì đó định chuyển ra ngoài. Nhưng mấy tên lính canh cổng vô cùng nghiêm khắc, không dễ dàng cho hai tên khả nghi đó chuyển đồ ra ngoài…
- To gan, ngươi dám cản ta đem đồ của Nghi phi.
Hai tên thái giám khả nghi quát lớn...
- Đây là cái gì? Có gì làm chứng cho những đồ này của Nghi phi nương nương không?
Nghe vậy hai tên khả nghi đó chột dạ… nhưng ánh mắt vẫn có gì đó vô hồn..Không trả lời đúng trọng tâm mà lảng sang vấn đề khác.
- Tránh ra cho ta đem đồ ra ngoài…
- Không được..
- Đây là chậu hoa Nghi phi đem về tặng cho nhà mẹ, không tin ngươi có thể xem thử.
Tiểu Lục (cung nữ thân cận của Nghi phi) vội vàng chạy từ đâu lại, quát…
Hai tên lính canh trong số đó nghe vậy bèn theo lời Tiểu Lục, chạy lại, giở tấm vải che lên kiểm tra, thì đúng là chậu hoa. Đó là loại hoa gì họ chưa bao giờ thấy, nhưng nó có một mùi hương vô cùng đặc biệt, quyến rũ thần trí, say mê …. Hai tên lính canh đó bắt đầu thất thần nhưng.. giật mình tỉnh táo lại. Tuy nhiên, hắn vẫn không nghĩ ngợi gì nhiều, chờ Tiểu Lục đưa lệnh bài của Nghi phi ra kiểm tra, xác minh lại thân phận, thì cho họ qua. Một phần mặc dù Nghi phi không được sủng ái, nhưng cũng thuộc hàng phi vị, họ cũng ngại không dám đắc tội với cô ấy. Cũng bởi vì họ kiểm tra cũng đã đúng là hoa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-dac-di-xuyen-khong-tranh-sung-vi-dam-me/868969/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.