Lăng Nhất Thiên thì biết cô không quay đầu, mà cứ làm những hành động lặp đi lặp lại, lúc đầu còn tưởng cô không biết thật, sau nhận cô đang cố tình chơi khăm mình nhưng không thể mở miệng trước chẳng khác nào để cho cô ta đạt được mục đích, liền cố tình chơi trò kiên nhẫn này với cô, nhưng lâu quá vẫn thấy cô không chịu thua, nhịn không được, bèn nói: 
- Được rồi, ta thua cô rồi, được chưa? Ta chưa từng thấy người nào ngang ngược như cô, biết trẫm tới không thèm chào hỏi còn bày trò khiến trẫm chào hỏi ngươi. 
Lúc này Lý Quân Khuê mới khẽ mỉm cười như đạt được thành tựu vô cùng to lớn nhưng lại quay sang giả vờ: 
~Ủa... wow, hoàng thượng thứ tội, thần thiếp vốn đang say mê tưới cây, không biết hoàng thượng "lẻn" vào Ngọc Tâm cung hồi nào nên không biết mà ra đón, mong hoàng thượng thứ lỗi. 
Lăng Nhất Thiên đen mặt. Từ lúc nào mà hắn đường đường chính chính đi vào trong cung điện của hắn lại thành lẻn vào chứ. 
- Này, ngươi đừng thấy ta nhân nhượng rồi giở trò nói móc ta. Ta lẻn vào hồi nào, là ta đường đường chính chính bước vào từ cổng chính của Ngọc Tâm cung đó. 
~Ò, vậy sao. Vậy ngọn gió độc nào khiến hoàng thượng cất bước chân ngàn vàng vào cái cung nghèo nàn này vậy. Nếu không có chuyện gì thì xin mạn phép mời hoàng thượng về cho, thần thiếp nãy giờ đứng trên lầu trúng gió rồi nên hơi mệt, cần nghỉ ngơi. 
Nói rồi cô cũng giả vờ lấy hai tay xoa xoa huyệt thái dương. Lăng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-dac-di-xuyen-khong-tranh-sung-vi-dam-me/868934/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.