Cô từ từ ngẩng mặt lên nhìn Lăng Nhất Thiên. Cô muốn nhìn hắn ta cho thật kĩ, bởi lẽ đây chính là lần cuối cùng cô có thể nhìn thấy hắn. Cô không đứng dậy ngay, thật tâm cô muốn cho hắn một cơ hội, nhưng hắn không thèm quan tâm. Cuối cùng, cô đã rơi nước mắt, cũng đã hiểu rõ, thứ không thuộc về mình không nên cưỡng cầu. Quyết định như thế, tâm trạng của cô vô cùng hỗn loạn, vừa có cảm giác như hụt hẫng, đau đớn, lại vừa có cảm giác nhẹ lòng, lau nước mắt, nhanh chóng đứng dậy.Khoảnh khắc hắn nhìn cô rơi nước mắt, Lăng Nhất Thiên tự nhiên cảm thấy rùng mình, nhưng hắn ta nhanh chóng bỏ qua. Sau đó tiếp tục nói:
- Thục phi phạm thượng Hoàng hậu, thu hồi quyền cai quản lục cung, phạt bổng lộc nữa năm, đóng cửa tự vấn ba tháng.
Nghe vậy, cô với dáng đứng hiên ngang của một cô công chúa nhỏ được yêu chiều Đông Phương Quốc năm ấy cười lạnh đáp lại:
- Thần thiếp không cần quyền cai quản gì của người, bổng lộc nữa năm cũng không cần. Thần thiếp cùng đi với hoàng thượng cũng đã hai năm nhưng số lần người nhìn ta được mấy lần, vốn dĩ là tự ta bước vào vũng sình này, giờ ta tự bước ra, chỉ xin sau này không cần ai đến quấy rầy Ngọc Tâm cung của ta nữa, TỪ GIỜ TRỞ ĐI, TA SẼ KHÔNG RA NGOÀI DÙ CHỈ MỘT BƯỚC, chỉ xin người một điều, giữ mạng lại cho mẹ con Trúc phi, bọn họ vô tội. Còn nữa ta nói cho người biết, có một số chuyện không phải ông trời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-dac-di-xuyen-khong-tranh-sung-vi-dam-me/868910/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.