- Chắc hẳn những lời nãy giờ chúng thần và hoàng thượng, hoàng hậu người cũng đã nghe hết. Đối với thái độ của hoàng hậu Lăng Thiên Quốc, chúng thần không có ý kiến, nhưng còn về vị thái tử đó thật không thể chấp nhận được.
Một viên quan khác lại nói:
- Nếu thái độ của hắn ta đã thế, thì khi cưới về, người chính là người đau khổ nhất thôi. Người chính là vị công chúa mà chúng thần và các thần dân khác vô cùng yêu quí, làm sao có thể làm khổ người.
Đông Phương Ngân Thục tiếp lời:
- Ta biết các ngươi lo cho ta, nhưng mà ta chính là ai chứ, ai có thể làm khó dễ với ta, các ngươi đừng lo lắng thái quá lên như vậy.
Diệp Nhược Thần dịu dàng nói:
- Thục nhi à, khi con gả qua đó, chính là vương quốc bọn họ, bọn họ làm gì sao chúng ta có thể nhanh chóng cứu con được chứ, còn nữa, bên đó phong tục tập quán lại khác chúng ta, chỉ sợ con thích nghi không nổi. Chưa hết, danh tiếng Ngọc Dung hoàng hậu đâu phải con chưa biết, bà ta chính là một người vô cùng nghiêm khắc, truyền thống, chưa biết chừng bà ta chỉ yêu thích con nhất thời, sau này phát hiện con chẳng biết cầm kì thi họa, bà ta lại ghét bỏ con cho xem.
Đây cũng chính là điều mà Đông Phương Ngân Thục đang lo lắng nhưng cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, bày vẻ mặt vô cùng tự tin nói: -Nhũng cái đó con không biết có thể học, hoàng ngạch nương đừng lo.
Đông Phương Lạc nãy giờ vẫn im lặng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-dac-di-xuyen-khong-tranh-sung-vi-dam-me/868906/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.