Thấm thoắtmột tuần đã trôi qua nhanh hơn nó tưởng tượng. Mới ngày nào nó còn đi thử váycưới, chụp ảnh cưới, mới ngày nào nó còn đang hoang mang khi bị cuốn vào tìnhthế éo le sắp bị lộ thân phận mà bây giờ đã đến cái ngày nó không mong đợinhất-ngày cưới của nó với anh. Sáng sớm, khitrời vẫn chưa hửng sáng, bầu trời vẫn còn mang một màu xám tro, những chú gàchưa kịp gáy đánh thức ông mặt trời thì nó đã bật dậy theo tiếng gọi của chiếcđồng hồ báo thức mà thường ngày cái vật dụng này đối với nó chẳng khác gì đồ bỏđi. Nó định nằm xuống ngủ tiếp, nhưng lại cố gắng để hai mắt không nhắm lại, vìnó nhớ rõ: hôm nay là ngày cưới-ngày trọng đại trong cuộc đời của bất kì ainhưng với nó đây lại là ngày nó không trông mong sẽ đến.
Nó tự tát bảnthân mấy cái để tỉnh ngủ rồi nhanh chóng lao ngay vào phòng tắm làm vệ sinh cánhân. Nó vận một bộ đồ khá thoải mái và yên vị trên chiếc ghế cặp với cái bànbằng gỗ xoan đào có hoa vân bắt mắt. Chỉ mấy tiếng đồng hồ nữa thôi nó sẽ chẳngcòn có thể được nhìn thấy chiếc bàn này mỗi sáng, chẳng có thể được ngủ trênchiếc giường đẹp mê ly với tấm nệm dày cộm trắng toát, cũng chẳng bao giờ cóthể sống trong căn phòng màu hồng đặc trưng này. Nó hơi tiếc rẻ một chút, rồiáp môi vào chiếc bàn như một con tự kỉ, thơm một cái rõ kêu. Nghĩ là vẫn cònsớm chán, nó lôi quyển sổ nhật kí mà nó mới mua hôm qua để lưu lại những nỗi ấmức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-dac-di-phai-lam-tieu-thu/2231827/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.