Chương trước
Chương sau
Bạch Tuyết dần dần mở mắt, cảm thấy toàn thân vô cùng mệt mỏi, đầu lại hết sức nhức nhối. Sau khi lấy lại được sự cân bằng và bình tĩnh, cô đảo mắt nhìn quanh. Đây là… một căn trống?

Bạch Tuyết nhìn lại khắp người mình: cô đang bị trói trên một chiếc ghế gỗ. Hai tay và chân đều bị buộc chặt bởi một sợi dây thừng rất chắc. Cả thân người không thể nào nhấc ra khỏi ghế. Cô giãy nãy, định bụng hét lên thì phát hiện miệng mình cũng đang bị dán băng, không thể thốt ra lời nào. Một vụ bắt cóc???

Biết chắc không thể nhờ người khác cứu giúp được, Bạch Tuyết tự tìm lối thoát khi đã chắc chắn trong phòng không hề có bất cứ ai. Cô quay ngang quay ngửa tìm vật gì đó có thể cứa đứt dây thừng, nhưng hoàn toàn tuyệt vọng khi quanh chỗ cô ngồi không hề có thứ gì tương tự như vậy cả.

“Cạch” Một tạp âm vang lên, kèm theo đó là tiếng bước chân càng lúc càng to hơn.

Có người đang đến! Cô bắt đầu lo sợ. Người đã bắt cóc cô, là ai? Ngoài Hạ Vy ra thì cô có gây thù chuốc oán với người nào? Không lẽ là chị ta bắt cóc cô? Không thể nào. Bây giờ Hạ Vy đang ở thánh đường, sao có thể…

- Hoàng Tuyết Linh, tiểu thư tập đoàn Hoàng Gia, quả là danh bất hư truyền, dung nhan vô cùng xinh đẹp!- Một ông trung niên khoảng hơn bốn mươi tuổi bình thản bước vào trong, hai tay bắt chéo ra sau, vẻ mặt đầy đắc ý nhìn cô gái trẻ mà nói

- Ưm… ưm…- Cô rất muốn hỏi lão già khốn nạn này là ai, sao lại bắt cóc cô nhưng vô hiệu vì miệng đã bị bịt kín

- Có vẻ tiểu thư đây muốn nói điều gì đó thì phải?- Ông ta nhàn nhã bước đến gần cô, đưa tay xé miếng băng dán kia, khóe môi tàn ác thốt lên- Cứ nói cho thoải mái đi… Một lát nữa thôi, cô sẽ không thể mở miệng nữa đâu…

- Ông… ông là ai?!! Sao lại… bắt tôi?!! Tôi… với ông có… quan hệ gì?!!- Bạch Tuyết run run. Cô đến phim ma, phim trinh thám giết người còn không sợ, nhưng lần này khi đích thân cô là nạn nhân thì lại khiến cô thực sự lo sợ.

- Tôi là ai sao? Cháu muốn biết cũng được, vì chỉ một chút nữa thôi, chái sẽ mãi mãi xuống cõi vĩnh hằng…- Ông ta nhếch mép cười nhẹ, rồi gằn giọng- Tôi, là chủ tịch tập đoàn Từ Gia, Từ Gia Long, tập đoàn mà tập đoàn Hoàng Gia đã đánh bại! Tôi, là cha của hai đứa con đáng thương đều đã bị tập đoàn các người giết chết!

Nhận ra được sự căm phẫn tiềm tàng trong lời nói bất nhân kia, Bạch Tuyết đã hiểu được phần nào câu chuyện. Thì ra ông ta muốn bắt cô để trả thù. Nhưng nhà cô có giết chết ai đâu?

Chắc hẳn ông ta bắt cô không vì mục đích tống tiền, chỉ có thể là… giết cô để trả thù hận cho hai đứa con ông ta. Cô phải nhanh chóng tìm lối thoát. Nhưng… bằng cách nào…?

Bạch Tuyết cố vận động hết tất cả chất xám trong não để tìm cách tẩu thoát. Một ý tưởng bất hủ lóe lên trong khối não đầy căng thẳng kia.

- Nhà tôi có giết ai đâu?!! Ông bắt lầm người rồi!!!- Bạch Tuyết nói to, cố làm cho ông ta không chú ý nhiều đến cô. Vừa nói, cô vừa cố dùng bàn tay của mình để móc từ trong túi ra chiếc điện thoại của mình. Dù sao, trong tình huống như vậy, cô chỉ có thể nhờ vả vào chiếc điện thoại này.

Bạch Tuyết như nín thở hoàn toàn. Cô biết, chỉ cần cô sơ hở một chút, mánh khóe này sẽ hoàn toàn bại lộ, và đổi lại cái giá phải trả là tính mạng của cô.

- Không giết?!!- Ông ta quay lại trừng mắt nhìn bất mãn- Con gái tôi, vì mắc bệnh hiểm nghèo, tôi đã không ngần ngại mà biển thủ công quỹ tập đoàn để lấy tiền chữa trị, thế chấp cả tập đoàn. Nhưng, vì số tiền lần này không tầm thường chút nào, tôi cần tiền, rất cần tiền. Hợp đồng Nehon là cách duy nhất cứu con bé. Vậy mà, các người đã giành mất. Con gái tôi, cũng vì đó mà đã chết một cách thảm thiết.- Ông ta ngừng một lúc. Cũng vừa lúc này chiến điện thoại trong túi của cô lọt ra ngoài. Cô như đứng tim, trong lòng cứ thấp thỏm lo sợ. Cô mò mẫm mở điện thoại lên, cố gắng bật vào danh bạ…- Hôm nay, chính tay tôi phải giết đứa con gái của ông ta, giết cô, giết để trả thù sòng phẳng mối hận này!- Ông ta tàn nhẫn nhếch môi, rút trong người ra một con dao bén sắc.

Bạch Tuyết bắt đầu run run theo từng câu chữ của người đối diện. Cô bắt đầu mất bình tĩnh, mồ hôi bắt đầu túa ra nhễ nhại, giọng nói cũng trở nên ngập ngừng:

- Muốn… giết… tôi…? Cũng… cũng được… Nhưng… nhưng mà… tôi… tôi… muốn biết… một số… thứ…- Cô nói, trong lòng mong muốn cái gật đầu của ông ta. Vì bây giờ, kế hoạch của cô đã bắt đầu gần tiến đến đích, khi cô đã thực sự vào được danh bạ và gọi cho số đầu tiên cô đã cài trong máy: “Dad”. Niềm vui của cô thực sự dâng trào khi cô nghe tiếng điện thoại reo lên khe khẽ, dấu hiệu của cuộc gọi được thực hiện thành công…

---------------

Hạ Vy đã thay váy cưới xong xuôi, nó bắt đầu cho việc trang điểm lại khuôn mặt và làm tóc.

- Cô chủ, ông chủ làm rơi điện thoại ở trước cửa phòng.- Bà Năm định mang chút thức ăn lót dạ cho Hạ Vy thì thấy cái điện thoại quen thuộc nằm trước cửa, liền đem vào đưa lại cho nó

- Bà Năm, con đã nói bữa sau đừng gọi con là cô chủ nữa mà!- Hạ Vy có vẻ không hài lòng

Bà giúp việc biết trên dưới, biết thân thế của mình, nên vô cùng khách sáo, không dám gọi đại tiểu thư bằng cách tự nhiên như vậy.

- Cô chủ nói như vậy thì tội nghiệp cho tôi. Ông chủ đã có lời phải biết trên dưới, tôi nào dám làm phật lòng ông chủ.- Bà Năm cúi đầu cung kính

- Thôi, gạt chuyện này qua bên. Cái điện thoại của ba con, bà Năm cứ để đây lát con đem đến cho ba cũng được.- Hạ Vy mỉm cười chỉ tay về phía chiếc bàn tròn gần đó

Bà Năm đặt chiếc điện thoại lên vị trí mà nó đã nói rồi nhanh chóng đi ra ngoài.

- Tiểu thư, cô muốn màu son nào?- Chuyên viên trang điểm hỏi ý nó

- À… thật ra mấy cái chuyện làm đẹp như vậy em cũng không rành cho lắm… Chị thấy màu nào hợp thì cứ son đi ạ.- Hạ Vy cười nói

- Tiểu thư, ở đây chúng tôi có rất nhiều màu mắt, tiểu thư chọn đi ạ!- Một người khác chìa ra trước mặt nó bao nhiêu là màu kẻ mắt để nó lựa chọn

- Em muốn màu nào nhẹ nhàng và thanh nhã một chút. Chị chọn giúp em.

Mọi người đều chăm chú vào công việc của mình. Bỗng một âm thanh vang lên giữa không gian yên tĩnh cư nhiên sẽ gây chú ý cho hầu hết các người trong phòng.

“Tít… tít… tít…” Chiếc điện thoại của ông Hoàng rung lên theo từng hồi chuông đổ

- Chị lấy điện thoại đó giúp em!- Hạ Vy nói với một người chuyên viên đã xong việc

- Tiểu thư, đây ạ!- Cô gái đó đi đến bàn lấy điện thoại rồi chìa ra trước mặt Hạ Vy

- Cảm ơn chị. Chắc là ba em gọi để tìm điện thoại đây mà…- Hạ Vy đón lấy chiến điện thoại rồi bắt máy

“A…” Nó chưa nói hết câu thì đã nghe giọng nói quen thuộc đang vang lên, dường như trong lời nói run run ấy tiềm tàng một chút sợ hãi và lo lắng

“Tại sao… ông lại bắt cóc tôi…?” Nếu nó đoán không lầm thì giọng nói này là của… Bạch Tuyết. Em gái nó… đang bị bắt cóc sao?!!

“Tại sao? Chẳng phải tôi đã nói với cháu rồi ư? Hoàng Gia các người đã giết chết hai đứa con của tôi!!!” Một tiếng nói nam tính khác vang lên kèm theo thái độ căm giận. Nó bắt đầu cảm thấy bất an… Tập đoàn Hoàng Gia từ trước đến nay đều làm ăn danh chính ngôn thuận, đều có giấy phép đàng hoàng, chưa bao giờ làm vấy máu bất kì ai hay có dự án gì không minh bạch. Người đàn ông này… nhất định là đang hiểu lầm gì đó…

Hạ Vy vẫn im lặng nghe tiếp…

“Nhưng đó là do các người không có năng lực. Hợp đồng của Nehon là dành cho những ai có tài thật sự!!!” Giọng nói của Bạch Tuyết lần này có vẻ không còn run như trước

“Mày nói cái gì?!! Mày muốn chọc tức tao đúng không?!!” Người đàn ông kia đã tức giận nay càng tức giận hơn. Bạch Tuyết, sao em lại thêm dầu vào lửa như vậy chứ?

“Muốn giết tôi? Không thành vấn đề! Nhưng trước khi chết, ông hãy nói cho tôi biết, nơi tôi chết là ở đâu???” May quá rồi! Bạch Tuyết đã gặn hỏi ông ta nơi em ấy bị bắt giữ, Hạ Vy có thể lần ra tìm kiếm rồi.

“Muốn biết? Mày muốn biết thì cũng được thôi. Cái khu nhà kho X này từ lâu đã không còn ai sử dụng, lại nằm trong cái thôn xã Y nghèo túng hiu quạnh vắng vẻ, nếu cho mày biết, tao cũng cóc sợ có người khác biết!” Khu nhà kho X, thôn Y! Hạ Vy lẩm nhẩm cho thuộc làu địa chỉ đó, rồi nhanh chóng chạy ra khỏi phòng trước sự ngỡ ngàng của các chuyên viên, trên tay vẫn còn nắm chặt chiếc điện thoại của ba mình.

- Ơ… Tiểu thư…- Một người chuyên viên quá đỗi bất ngờ nói với theo

- Tiểu thư… Tiểu thư còn đi đâu vậy?

- Tiểu thư, sắp đến hôn lễ rồi…

- …

Mặc cho những lời ngăn cản đó, Hạ Vy chạy xuống cầu thang. Vì quá vướng víu nên nó đã tháo bỏ luôn các phụ kiện trên người có thể. Hạ Vy rất lo cho Bạch Tuyết. Dẫu biết rằng hôn lễ này là rất quan trọng với nó và mọi người, có tầm ảnh hưởng không hề nhỏ đến thanh danh cả hai tập đoàn, nhưng em gái nó bây giờ đang cận kề với cái chết, nó không thể phó mặc làm lơ như một tên đồng lõa giết người. Chuyện nó nghĩ đến bây giờ, chính là sự an toàn của Bạch Tuyết…

- Cô chủ! Đi đâu vậy?!!- Bà Năm vô cùng sửng sốt khi thấy Hạ Vy chạy vội vã ra phía cổng trong khi trên người vẫn còn mang bộ váy cưới rườm rà kia- Sắp đến giờ tổ chức hôn lễ rồi! Cô chủ ơi!- Bà chạy theo, nhưng vẫn không kịp vì Hạ Vy đã bắt taxi đi mất…

---------------

- Chú!!! Khu nhà kho X, thôn Y!!! Chạy nhanh lên chú!!!- Hạ Vy hớt ha hớt hải mở cửa xe, ngồi ngay vào hàng ghế sau, giọng điệu hấp tấp nói với người tài xế

Bác tài có vẻ đắn đo:

- Chỗ đó đã lâu không ai đến! Cô đến đó làm gì?

Hạ Vy thúc giục:

- Nhanh lên chú! Có người gặp nạn! Đi hết tốc độ có thể đi chú! Giúp con một lần này thôi! Nhanh lên! Em gái con đang gặp nguy hiểm!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.