Hai người gọi cà phê, Lý Dĩ Thành kêu thêm một cái bánh mỳ, quán kê toàn bàn tròn nhỏ nhỏ, ngồi xuống là hai người sát rạt cạnh nhau, nhờ ánh đèn lờ mờ trong quán Lý Dĩ Thành bắt đầu quan sát Dương Tiếu Văn, bề ngoài anh ta không mấy thay đổi, chỉ thêm chút chút ý nhị vốn có ở đàn ông trưởng thành, ăn mặc đàng hoàng hơn trước ít nhiều, nhưng phong cách thì vẫn vậy. 
Lý Dĩ Thành đoán chắc Dương Tiếu Văn vẫn làm việc văn phòng, sống thản nhiên không mưa nắng mới giữ được bộ dạng chỉn chu như thế. Chẳng bù cho cậu xỏ áo phông vỉa hè với quần jeans cổ lỗ sĩ, đi giày leo núi, tóc túm đuôi ngựa, dạt tứ xứ phố phường nằm đất hít bụi, lại còn ngồi xác xơ bên đường ăn custard… 
“Em thay đổi rồi.” tiếng Dương Tiếu Văn vang lên ngắt ngang màn vẽ vời hoa lá trong não Lý Dĩ Thành. 
Mấy năm nay tình trạng mơ mộng hoa lá miên man một mình của Lý Dĩ Thành ngày càng trầm trọng, thậm chí mới chớp mắt đã kịp nghĩ xa tít mù khơi, cậu phán rằng ấy chứng tỏ sức tưởng tượng của mình phong phú, sáng tạo tràn trề, chuyện tốt chuyện tốt. 
“Anh không thay đổi.” Lý Dĩ Thành cười nói. Bề ngoài anh không thay đổi, nhưng nhìn anh giờ như nhìn người xa lạ, sự xa lạ giống như nảy ra từ trong tiềm thức, chắc tôi sắp quên mặt anh rồi, quên luôn cả cảm giác sờ vào tóc anh, dịu dàng chạm môi cùng anh, cả độ ấm từ những ngón tay anh nữa.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-da-thanh/2340275/chuong-17.html