Sau hôm đó, hai người vẫn duy trì mối quan hệ không thân không sơ như trước, luôn là Dương Tiếu Văn chủ động gọi đến hỏi chuyện nhà cửa, sáng dậy mấy giờ, hồi trưa ăn món gì, đi làm có gặp chuyện gì xui xẻo không, có hôm thì hẹn Lý Dĩ Thành đi ăn, xem phim, mua áo phông, đến BF uống rượu, lượn siêu thị mua đồ linh tinh, rồi thì lên giường, lâu lâu Dương Tiếu Văn tới nhà bọn họ, bốn người vẫn ngồi tán gẫu bình thường, từ đầu đến cuối Khưu Thiên không hề phát hiện ra có gì khác lạ, mà nhiều khi anh ta biến mất liền mấy hôm, Lý Dĩ Thành cũng không buồn hỏi. 
Cậu giống như một người ngoài cuộc đứng bên lề, để Dương Tiếu Văn chủ động đến trước mặt cậu yêu cầu, và cậu sẽ quyết định mình có thể cho bao nhiêu. 
Bình thường hôm nào muốn lên giường, bọn họ sẽ qua nhà Dương Tiếu Văn, lần đầu tiên đến Lý Dĩ Thành cũng thấy ngạc nhiên, cậu vẫn tưởng Dương Tiếu Văn phải ở trong một căn nhà toàn đồ nâu gụ, sàn lát gỗ tấm cũ xì, kết quả là vào rồi mới biết chỉ có đồ gia dụng bình thường và tường sơn nhợt nhạt. “Ở đây mấy bữa chắc chết được vì chán.” Lý Dĩ Thành nói, cậu không thể chịu được những gì chỉ có một màu đơn sắc, cả căn phòng màu trắng cứ như đang muốn ập đến cắn xé, nuốt tươi cậu vậy. 
“Em vẫn sống phây phây đấy thôi.” Dương Tiếu Văn mượn luôn câu của cậu để trả đũa. 
“Vì lòng tôi đây còn có muôn ngàn cảnh sắc.” 
Hôm sau Lý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-da-thanh/143214/chuong-10.html