Lý Dĩ Thành và Khưu Thiên là bạn học trung học, quen biết cũng chẳng có gì đặc biệt, đơn giản chỉ là láng giềng ngồi chung bàn lâu ngày thì quen. Tính tình Khưu Thiên vốn vui vẻ chủ động, ai ai cũng đối tốt được. Lý Dĩ Thành trông qua cũng rất vui vẻ, đối với mọi người cũng không tệ. Chỉ có khác một điều, ấy là Khưu Thiên từ trong ra ngoài thành thật như nhau, còn cái thật ở Lý Dĩ Thành là lớp vỏ bọc mỏng manh bề ngoài, còn bước sâu thêm một bước vào bên trong, chỉ còn lãnh đạm.
Lý Dĩ Thành không lạnh lùng, mà là cậu không chủ động. Cần cậu giúp việc gì, chỉ cần mở miệng nói tự khắc cậu sẽ làm hết sức, muốn làm bạn với cậu, chỉ cần chủ động tiếp cận cậu, và đừng giẫm lên vạch giới hạn sau cùng, cậu có thể là bạn của một ai đó, ngồi cùng nhau cũng có thể nói giỡn bông lơn, nhưng chưa bao giờ cậu chủ động liên lạc với ai, đối phương không đến tìm cậu, cậu cũng không cố ý gọi cho họ, rốt cuộc cứ thế im lặng biến mất, không tranh không cầu, bạn bè của cậu luôn đến và đi như thế, chỉ trừ Khưu Thiên.
Giữa cậu và thế giới này vĩnh viễn tồn tại một sự ngăn cách, cậu là kẻ lạ quê, và buông mình ở một nơi không bao giờ là của cậu.
Học kỳ cuối cùng của cấp ba, hai người lên Đài Bắc coi triển lãm sách, tiện thể vào Thiên Cung lễ, vái xong Khưu Thiên lôi Lý Dĩ Thành xuống coi tướng số, lúc ấy trong bụng Lý Dĩ Thành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-da-thanh/143206/chuong-2.html