Quả nhiên, về nhà với bộ đồng phục thủng lỗ, Trần Kiết Nhiên lãnh đủ một trận mắng.
Dùng chìa khóa mở cửa, mẹ nàng đã làm xong bữa tối, Lương Nhu Khiết ngồi trên ghế sô pha thoải mái cắn hạt dưa, nghe thấy động tĩnh, mắt vẫn không rời ti vi, nói.
"Về rồi à, Tử Oánh tập luyện thế nào? Không quá sức chứ?"
"Con không sao, mẹ, hôm nay có món gì ngon không?" Trần Tử Oánh lột tất chân đá sang một bên, xỏ dép bông, cười cười chạy như bay đến bên người Lương Nhu Khiết, nàng sượt sượt làm nũng, đưa tay với lấy một ít hạt dưa.
Lương Nhu Khiết nhéo yêu chóp mũi nữ nhi, vui vẻ nói: "Không phải hôm qua con nói muốn ăn tôm sao? Hôm nay mẹ đã dậy từ rất sớm đến chợ cá lựa mấy con tôm tươi nhất, làm món tôm kho cho con."
"Oa, tôm kho a? Thích quá!" Trần Tử Oánh quấn lấy cổ Lương Nhu Khiết, "Chụt" một cái hôn lên má bà, nụ cười xán lạn: "Quả nhiên vẫn là mẹ tốt với con nhất!"
Lương Nhu Khiết cười hài lòng, nói: "Thỏ con, coi như con có lương tâm."
Khi còn trẻ Lương Nhu Khiết xinh đẹp xuất thần, tuy bây giờ đã trung niên, nếp nhăn trên mặt nhiều hơn, nhưng chỉ cần nhìn ngũ quan cũng biết thời niên thiếu bà kiều diễm đến mức nào, môi Trần Nhu Khiết đầy đặn, mà môi Trần Tử Oánh lại chúm chím tinh xảo, không chỉ không giống bà, mà ngay cả ba nàng - Trần Đại Chí cũng không giống.
Trần Kiết Nhiên chậm rãi tháo giây giày, nghe hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-cong/2216110/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.