Trần Kiết Nhiên mơ mơ hồ hồ thành công kết giao một người bạn, có điều nàng vẫn sợ Cố Quỳnh như cũ.
Thực sự ấn tượng lần đầu gặp gỡ quá mức sâu sắc, mà ngày hôm sau Cố Quỳnh quay ngoắt 180 độ như biến thành người khác, chỉ một đêm, tất cả châm chọc coi thường đều mất dạng, lúc này bày ra vẻ mặt ôn hoà, Trần Kiết Nhiên làm sao có thể không đề phòng cảnh giác, nghi ngờ nàng có ý đồ khác.
Trần Kiết Nhiên vắt óc nghĩ mấy ngày cũng không thể thông suốt, rốt cuộc vì sao Cố Quỳnh lại như vậy, trong lòng vẫn luôn bất an.
Đối với người lạ, Cố Quỳnh chỉ lãnh mạc kiêu ngạo, nhưng một khi đường đường chính chính trở thành bạn bè, lập tức nhận được hậu đãi vô cùng tốt, mỗi sáng gặp ở cửa lớp đã nhiệt liệt chào hỏi, vết thương trên tay Trần Kiết Nhiên không có tiến triển, ngay cả Trần Tử Oánh cũng không chú ý, thế mà ngày hôm sau Cố Quỳnh đã chủ tâm chuẩn bị một ống thuốc đặt lên bàn, Trần Kiết Nhiên giật mình, chần chờ hỏi: "Đây là...?"
"Vết thương có vẻ rất nghiêm trọng." Cố Quỳnh cười hì hì, nói: "Tối hôm qua mình cố ý hỏi bác sĩ, vết thương như vậy dùng thuốc gì mới nhanh khỏi, bác sĩ liền đưa cho mình ống thuốc này, nói là rất hiệu nghiệm, cậu cầm lấy, nếu không tiến triển, mình sẽ giúp cậu tìm thuốc khác."
Trần Kiết Nhiên không muốn nhận ân huệ của người khác, đẩy thuốc về phía Cố Quỳnh, trước tiên không quên cảm ơn, sau đó nói: "Mình không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-cong/2216106/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.