Tan học, vì không muốn xảy ra sơ sót, hội trường bước vào khâu kiểm tra máy móc thiết bị lần cuối, Trần Tử Oánh hẹn Trần Kiết Nhiên ra về thì đi đến nơi nàng đang luyện tập.
Cố Quỳnh bị Diêu Dao kéo đi, muốn cô viết bảng tên khách mời, Cố Quỳnh bất đắc dĩ không thể đi cùng Trần Kiết Nhiên, đành hỏi rõ thời gian và địa điểm Trần Tử Oánh luyện tập, không quên dặn dò: "Nói Tử Oánh cứ từ từ luyện tập, nhất định phải chờ mình tới a?"
"Mình...Mình biết rồi." Trần Kiết Nhiên nói với theo.
Nàng đẩy cửa phòng, tiếng nhạc đột ngột lọt ra bên ngoài, Trần Tử Oánh mặc trên người bộ đồ tập rộng rãi, thoải mái nhảy múa, nhìn thấy Trần Kiết Nhiên, nàng ngừng động tác, chạy tới đỡ lấy cặp sách trên lưng nữ sinh: "Chị, sao đến muộn vậy a, em còn tưởng chị quên, vì thế mới không đến."
"Chuyện em nói đã bao giờ chị quên chưa?" Trần Kiết Nhiên cười, lấy ra một bình nước khoáng, mở nắp bình, ngửa đầu uống hết một nửa.
Phòng tập của Trần Tử Oánh ở lầu bảy, không có thang máy, Trần Kiết Nhiên sợ nàng chờ lâu, vội vã chạy lên thật nhanh nên hiện giờ có hơi khát.
"Cho em uống một ngụm." Trần Tử Oánh đoạt lấy bình nước trong tay Trần Kiết Nhiên uống một ngụm lớn, nàng chép miệng cười hì hì, với lấy nắp bình đóng lại: "Chị, nước uống của toàn trường đều do một công ty cung cấp, sao nước ở lớp chị lại ngọt hơn?"
"Lại nói bậy." Trần Kiết Nhiên nhận lấy bình nước nhét ngược vào cặp: "Em cũng biết nói là cùng một công ty, làm sao nước ở lớp chị có thể ngọt hơn? Chẳng lẽ nhà cung cấp thiên vị, cố ý cho thêm đường vào?"
"Không phải nhà cung cấp cho thêm đường." Trần Tử Oánh nhích tới gần, vùi đầu vào cổ Trần Kiết Nhiên sượt sượt: "Là bình nước của chị đặc biệt ngọt."
Trần Tử Oánh cười nhẹ, nói: "Bởi vì chị của em rất ngọt, bình nước này có mùi vị của chị, hiển nhiên cũng ngọt ngào hơn."
Trần Kiết Nhiên vừa thẹn vừa giận, hai tay đưa lên kéo khoé môi Trần Tử Oánh: "Thiệt tình, chị biết trong lòng em có ý đồ, hoá ra là muốn trêu ghẹo chị."
Tâm tình Trần Tử Oánh nâng cao, vừa cười vừa xin tha: "Người chị tốt của em, tha cho em đi, em không dám nữa."
Hai người náo loạn một lúc, Trần Kiết Nhiên mới nhớ ngày mai Trần Tử Oánh còn phải lên sân khấu, e sợ vô tình đùa giỡn làm nàng bị thương, bèn thu tay lại, cười nói: "Được rồi được rồi, không đùa nữa, Tử Oánh không phải em muốn luyện múa sao? Nhanh tranh thủ tập thêm mấy lần, cho chị chiêm ngưỡng, chị rất thích nhìn dáng vẻ khi múa của em."
"Thật sao? Không phải dỗ dành em đấy chứ?"
"Chị đã gạt em bao giờ chưa?" Trần Kiết Nhiên cười, đẩy người bước ra, tự mình giúp nàng mở nhạc, tiếp theo ngồi vào một góc giục: "Nhanh lên, chị đã chuẩn bị sẵn sàng." Trần Kiết Nhiên bày ra dáng vẻ không đợi thêm được nữa.
Cố Quỳnh giúp Diêu Dao viết xong, không nghỉ một giây đã đi tới phòng tập, nhẹ nhàng mở cửa rón rén bước vào, không muốn quấy nhiễu Trần Tử Oánh đang say sưa luyện múa.
Có điều Cố Quỳnh quên mất phòng tập có một cái gương lớn, nhất cử nhất động đều phản chiếu không thiếu một góc, cô thù lù bước vào làm sao Trần Tử Oánh có thể không phát hiện? Trần Tử Oánh liếc mắt nhìn, nụ cười trên mặt lập tức thu lại, mặc dù vẫn tiếp tục múa nhưng biểu tình cau có không vui.
Trần Kiết Nhiên thấy Cố Quỳnh, liền cấp tốc quay đầu nhìn lại, hưng phấn ngoắc tay gọi Cố Quỳnh, ra hiệu đến đây.
Cố Quỳnh thu hết biến hoá trên mặt của các nàng vào mắt, nhấc cằm nhìn Trần Tử Oánh khiêu khích, lại mỉm cười hướng về Trần Kiết Nhiên, ngồi xếp bằng bên cạnh nàng, hỏi: "Luyện lâu chưa? Mình không bỏ lỡ tiết mục gì chứ?"
"Không có, vừa mới bắt đầu thôi."
"Vậy thì tốt." Cố Quỳnh móc ra từ trong cặp một cái máy quay phim đã chuẩn bị từ trước, khởi động máy quay, nhắm vào Trần Tử Oánh thu lại điệu múa uyển chuyển.
Trần Tử Oánh học múa từ nhỏ vì thế đường nét cơ thể vô cùng hoàn mỹ, eo nhỏ chân thon hiện hữu rõ ràng dưới lớp quần áo theo từng động tác, tứ chi mềm mại di chuyển, nàng chầm chậm đưa tay thành một vòng cung, tạo hình duyên dáng, đầu ngón tay trắng loáng toả ra ánh sáng ôn hoà, Cố Quỳnh thầm cảm thán, quả thật nàng còn tinh mỹ hơn tác phẩm điêu khắc nghệ thuật, khiến người ta miệng khô lưỡi khô.
Cố Quỳnh quay đầu muốn hỏi Trần Kiết Nhiên có mang theo nước không, cho cô xin một hớp.
Dư quang thoáng nhìn, vô tình phát hiện Trần Kiết Nhiên mê đắm lạc vào điệu múa uyển chuyển, nét mặt ngây dại, theo bản năng đưa tay làm theo động tác, đáng tiếc tay nàng chai sạn như vậy, cho dù làm giống đến bảy phần cũng không cách nào lột tả được một phần tinh tế, thực trêu người buồn cười.
Cố Quỳnh nghiêng đầu, ánh mắt hướng lên trên, rơi vào ánh mắt của Trần Kiết Nhiên.
Trần Kiết Nhiên tập trung nhìn Trần Tử Oánh thực hiện vũ đạo, mắt không chớp một lần, thần sắc hâm mộ gần như tràn khỏi viền mắt, Cố Quỳnh không hiểu vì sao, trong lòng đột nhiên tê rần, như bị con kiến nhỏ kẹp lấy, nhẹ nhàng mà dị thường, muốn làm lơ cũng không xong.
Thật ra nhìn kỹ, Trần Kiết Nhiên không xấu chút nào, nàng chỉ không xinh đẹp chói mắt như Trần Tử Oánh, Trần Tử Oánh là một đoá hoa Mẫu Đơn, mà Trần Kiết Nhiên rất giống hoa dại ven đường, bông hoa bé nhỏ màu xám, đặt bên cạnh Mẫu Đơn diễm lệ, đương nhiên không được mọi người chú ý.
Trần Kiết Nhiên và Trần Tử Oánh là chị em sinh đôi.
Nào giờ Cố Quỳnh chỉ mải mê với Trần Tử Oánh xinh đẹp kiều diễm, mà luôn quên một vấn đề, các nàng là chị em song sinh, cùng nhau lớn lên, sống chung trong một gia đình, có cùng ba mẹ, nhưng tại sao lại có sự khác biệt lớn như vậy?
Trần Tử Oánh học lực ưu tú, ăn nói lưu loát, khí chất xuất chúng, còn Trần Kiết Nhiên? đầu óc ngốc ngếch vẻ ngoài bình thường còn có thể cho là trời sinh, có điều ngay cả cách ăn mặc so với người em song sinh cũng khác xa một trời một vực.
Nhìn qua liền biết Trần Tử Oánh được nâng niu trong lòng bàn tay, thiên chi kiêu nữ, kiêu ngạo tự tin, mà Trần Kiết Nhiên rụt rè tự ti ngấm vào xương tủy.
Vì sao lại như vậy?
Cố Quỳnh dùng ánh mắt dò xét tỉ mỉ nhìn Trần Kiết Nhiên, đây là lần đầu tiên cô nghĩ đến vấn đề này.
Nhìn lại thì, Trần Kiết Nhiên vẫn luôn mặc bộ đồng phục nữ sinh bị Cố Quỳnh va vào làm hỏng, chân mang đôi giày cũ không thể cũ hơn, bốn góc cặp sách chấm bi màu hồng phấn đã sờn trắng --- xem ra là kiểu dáng của học sinh tiểu học, bên ngoài còn mơ hồ nhìn thấy thủy thủ mặt trăng.
Trần Kiết Nhiên đã là học sinh cấp ba lại ngày ngày đeo cái cặp như thế trên lưng, ban đầu Cố Quỳnh chỉ cảm thấy coi thường, nhưng ngày hôm nay tận mắt nhìn thấy Trần Tử Oánh sử dụng một cái cặp da đen tuyền, tuy không phải hàng hiệu đắt tiền, nhưng so với thứ treo trên lưng Trần Kiết Nhiên quả thực cách biệt nhiều đẳng cấp.
Cùng một gia đình, cùng ba cùng mẹ, vì sao lại nhận sự đãi ngộ khác xa như vậy?
Cố Quỳnh hiếu kỳ, quay qua hỏi Trần Kiết Nhiên một câu: "Sao cậu không học múa giống Tử Oánh?"
Trần Kiết Nhiên thu hồi tầm mắt, giống như đứa trẻ làm chuyện xấu bị bắt quả tang, một trận khủng hoảng kéo tới trong con ngươi, bàn tay vô ý mô phỏng điệu múa lập tức dừng lại, vài giây sau giấu ra sau lưng, một khi bị bắt quả tang tại trận thì không thể làm gì khác, nàng lúng túng cười nhợt nhạt.
Vẻ mặt cẩn trọng và dè dặt.
Nội tâm Cố Quỳnh bị kiến kẹp một hồi, lồng ngực trộn lẫn luồng tâm tình xa lạ, thật khó chịu, cảm thấy cần phải phát tiết.
Cũng không hiểu vì sao Cố Quỳnh đột ngột nắm lấy bàn tay giấu sau lưng, cất giọng: "Rất xinh."
Môi Trần Kiết Nhiên run lên, không nói lời nào, chỉ cẩn thận rụt cổ tay về.
Cố Quỳnh dùng sức, nàng giãy dụa không xong, Trần Kiết Nhiên lắc đầu lia lịa: "Mình...Không xinh."
"Em gái mình mới thật sự đẹp."
"Mình...Khó coi."
"Xấu."
Thì ra nàng biết.
Lồng ngực Cố Quỳnh chua xót, cười cười tự giễu bản thân, đương nhiên là...Nàng biết.
Phỏng chừng tử nhỏ đến lớn, những lời như vậy Trần Kiết Nhiên từng nghe không dưới trăm ngàn lần, làm sao có thể không biết.
Ngay cả Cố Quỳnh cũng là một trong số đó.
Coi như không để ý ánh mắt của người ngoài, nhìn cách quan tâm đối xử của ba mẹ, Trần Kiết Nhiên hiển nhiên hiểu ra.
Còn nhớ ngày đầu tiên gặp gỡ, nàng luôn duỗi thẳng sống lưng.
Có thể Trần Kiết Nhiên thật sự khác xa tưởng tượng của Cố Quỳnh, nàng lớn lên trong hoàn cảnh như vậy, mặc dù tính cách e dè sợ sệt đã ngấm vào xương tủy, nhưng xưa nay Trần Kiết Nhiên vẫn luôn ngẩng cao đầu mà sống.
Nàng có nguyên tắc của riêng mình, chỉ là không nói ra cũng không ai nguyện ý nghe nàng nói.
Cố Quỳnh không biết hôm nay mình bị làm sao, rõ ràng đến đây để gặp Trần Tử Oánh, lúc này một phần nội tâm đau xót thay Trần Kiết Nhiên, cô di chuyển xuống, nắm lấy bàn tay thô ráp, không những không muốn bông ra, mà còn liên tục vuốt ve bên trong lòng bàn tay: "Ai nói cậu xấu? Mình cảm thấy cậu rất đẹp."
Trần Kiết Nhiên kinh ngạc mở to hai mắt nhìn thẳng vào mắt Cố Quỳnh, đôi con ngươi sáng lấp lánh, bên trong cất giấu sao trời óng ánh.
Cố Quỳnh chân thành nói: "Kiết Nhiên, cậu nên học múa, nếu người trên sân khấu là cậu, chắc chắc sẽ nổi bật hơn người, kể cả em gái của cậu."
Trần Kiết Nhiên sững sờ, hàng mi run lên, một giọt lệ trượt khỏi mí mắt, đánh xuống mặt đất, cũng đánh vào lòng nàng.
Không ai khen Trần Kiết Nhiên ưa nhìn, không ai biết Trần Kiết Nhiên thích học múa, năm ấy Tử Oánh 6 tuổi, trên đầu kết hoa, mặc một bộ váy trắng lộng lẫy, biểu diễn cho ba mẹ xem điệu múa vừa được học, hai tay tạo hình bông hoa, nhón chân điệu nghệ, Trần Kiết Nhiên trốn sau rèm cửa, hâm mộ ngắm nhìn, len lén bắt chước động tác, chợt cảm thấy xấy hổ vô cùng, sau đó tự phạt vào mu bàn tay của mình.
Nàng vẫn luôn như vậy, không kìm được mê hoặc, vô thức làm theo.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]