Hết thảy oan ức oán hận chôn trong lòng bấy lâu, hoà cùng tiếng mưa rơi tí tách, chỉ vì một câu hối hận của Cố Quỳnh mà bị lôi ra toàn bộ, viền mắt đau xót, nước mắt tuôn ra, hàm răng kẽo kẹt khẽ run, Trần Kiết Nhiên đột nhiên ngồi dậy, nắm chặt bời vai Cố Quỳnh, thấp giọng oán nộ: "Bây giờ cô nói hối hận thì có ý nghĩa gì? Có ý nghĩa gì?"
Cố Quỳnh ngơ ngác nhìn đôi con ngươi đỏ chót trước mặt.
Đúng vậy, có tác dụng gì cơ chứ? Ngoại trừ làm Trần Kiết Nhiên nhục nhã thêm một lần, ngoại trừ để Trần Kiết Nhiên biết được năm đó nàng yêu sai người. Ngoại trừ để Trần Kiết Nhiên thêm một lần hối hận vì sự ngu dại của bản thân.
Trừ những điều này ra, thực sự một điểm tác dụng cũng không có.
"..." Cố Quỳnh muốn nói gì đó lại thôi, thời điểm nước mắt đáp trên mặt cô, Cố Quỳnh đưa tay lên chạm vào, lại im lặng.
Cố Quỳnh không nghĩ đến ý tứ nên vô tình làm Trần Kiết Nhiên tổn thương, cũng không cố ý đào lại vết sẹo của nàng, chỉ là quay về bên cạnh Trần Kiết Nhiên, liền không tự chủ được muốn sám hối, để nàng biết cô thật sự hối cải, không còn là Cố Quỳnh ngông cuồng năm đó.
Thứ cô muốn, chỉ khiến bản thân cô cảm thấy thoải mái, mặc kệ Trần Kiết Nhiên đau lòng.
Lúc nào cô cũng ích kỷ, nói một ngàn lần muốn sửa, nhưng hơi không chú ý, liền lộ rõ bản chất thật.
Chẳng trách Trần Kiết Nhiên không tin
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-cong/2215993/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.