Cố Quỳnh ngay lập tức cởi áo khoác phủ lên vai Trần Kiết Nhiên, nhưng vẫn không ngăn được ánh mắt Trần An An xuyên qua khe hở nhìn thấy nàng chật vật.
"Cô là đồ chó! Còn dám chạy tới nhà tôi bắt nạt mẹ tôi!"
Trần An An như con mèo xù lông bày bộ móng vuốt sắc bén ra ngoài, quay về Lương Tử Oánh cào cấu, Lương Tử Oánh tự biết bản thân nông nổi, chột dạ liếc nhìn Trần Kiết Nhiên, lảo đảo lùi về sau: "A Nhiên...Em..."
Trần Kiết Nhiên quay sang Cố Quỳnh, nhẹ giọng nói: "Giúp tôi đưa An An về phòng."
Cố Quỳnh gật đầu, nhìn về phía Trần An An, trầm giọng nói: "An An, con về phòng làm bài tập đi."
"Nhưng mà..." Trần An An không phục, một bụng lửa giận vẫn chưa tản đi, đối mặt với ánh nhìn không được xía vào của Cố Quỳnh, lại nhìn mẹ dựa vào cô không nói một lời, lập tức bị chấn động, lời muốn nói nghèn nghẹn nơi cổ họng, cúi đầu, bất đắc dĩ quay về phòng, trước khi rời đi, tàn nhẫn lườm Lương Tử Oánh một chút nhằm giải mối hận.
Nghe tiếng cửa phòng đóng lại, Trần Kiết Nhiên mới vịn vai Cố Quỳnh đứng lên. Đầu tóc trong quá trình phản kháng với Lương Tử Oánh đã rối bù, tóc đen xoã rối loạn, đỉnh đầu tựa như rơm rạ kỳ quái. Khoé miệng đã ngừng chảy máu, lưu lại trong miệng ý vị kinh tởm khiến người ta nôn mửa, Trần Kiết Nhiên nâng mu bàn tay lên mạnh mẽ chà xát khoé miệng, sượt ngang vết sẹo trên mặt, hoa văn thô ráp hết sức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-cong/2215981/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.