Bữa cơm không mấy ngon miệng, Trần Kiết Nhiên miễn cưỡng nhét một ít đồ ăn vào dạ dày, cố gắng thêm chút nữa cũng ăn không vô, nàng ngại ngùng nói với Cù Lập Tu là ăn no rồi.
Sau đó Cù Lập Tu nói gì Trần Kiết Nhiên đều không nhớ rõ, trong đầu chỉ nghĩ về Cố Quỳnh.
Trần Kiết Nhiên xưa nay mạnh mẽ hơn người, nàng tự cho bản thân luôn dựa vào nỗ lực của chính mình, cũng có thể cho Trần An An một ngôi nhà che nắng che mưa, nhưng thì ra vẫn luôn loanh quanh trong cái lồng sắt mà Cố Quỳnh xây dựng.
Chỉ có điều cạm bẫy này quá trần trụi, một lồng sắt được chế tạo bằng thép sáng bóng, người ngoài nhìn vào không cách nào phát hiện, vì thế dễ dàng rơi vào.
Tiếp theo người đặt cạm bẫy lại thăng cấp, biến cái lồng kim loại lạnh lẽo, trở thành cái lồng pha lê trong suốt, đặt nó dưới ánh mặt trời, có bóng cây có chim chóc, khi nhìn lại, không hề phát hiện đây là cạm bẫy, nhưng khi tiến vào sâu bên trong, đụng phải lớp kính pha lê, cảm giác đau đớn truyền đến, mới phát hiện tất cả hoa thơm, chim hót đều bị ngăn cách ở thế giới bên ngoài.
Cố Quỳnh ngồi ở quán cà phê đối diện, bỏ nhiều tâm tư vào công tác nguỵ trang, cố ý thay đổi kiểu tóc khác vói ngày thường, còn dùng tạp chí che khuất hơn nửa khuôn mặt, gác trên mũi một cặp kính mát, hoàn toàn che chắn ngũ quan, cô có thể xuyên qua tròng kính đen quan sát hai người thân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-cong/2215954/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.