Cố Quỳnh rơi vào hôn mê sâu, ý thức vẫn còn chìm nổi trong trí nhớ, cô như trở lại mười năm trước, đứng dưới góc nhìn của một người đứng xem, một lần nữa nhìn lại đoạn nhân sinh giữa cô và Trần Kiết Nhiên, chỉ là lần này Cố Quỳnh nhìn nhận cho cảm giác của nàng, rất nhiều chi tiết hỗn loạn đứt quãng, cảm giác giống như lạc vào trong trí nhớ một quãng thời gian thật lâu, bên tai phảng phất tiếng hô hoán không chân thực từ một thế giới khác, thân thiết lo lắng gọi tên cô, giọng nói này không phải Trần Kiết Nhiên.
Là ai? Tại sao không phải A Nhiên? A Nhiên ở đâu? Cô phải tìm nàng.
"A Quỳnh, tỉnh lại đi, chúng ta về nhà." Âm thanh kia thảm thiết dằn vặt, từng hồi từng hồi như mài dũa da thịt, cơn đau kéo dài.
Cố Quỳnh không thể làm ngơ, cuối cùng mở mắt.
Một mảnh sáng sủa tầm nhìn trống trải, gian phòng rộng lớn, bố trí theo phong cách Cố Quỳnh yêu thích, mí mắt Cố Quỳnh nhảy một cái.
Chỗ này không phải Lâm Uyên, nơi đây là Cố gia ở Y quốc xa xôi, cô và Trần Kiết Nhiên đã xa cách trùng dương.
"Tại sao con lại ở đây?" Cố Quỳnh bắt lấy bàn tay gạt lệ của Ôn phu nhân: "Mẹ, là mẹ đưa con đến đây?"
"Con ở Lâm Uyên đã đủ lâu, cũng lên về nhà."
Ôn phu nhân khẽ vuốt mồ hôi trên trán Cố Quỳnh: "Ba con tạm thời đã sắp xếp nhân lực đến vị trí của con, A Quỳnh, con hãy an tâm tĩnh dưỡng thân thể,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-cong/2215903/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.