"Cô đến đây cùng tôi?" Trần Kiết Nhiên bỗng nhiên cười tự giễu: "Cô có thể ở đây bao lâu? Tôi dự định sống ở ngọn núi này cả đời, cô cũng cùng tôi sao?"
Cố Quỳnh trả lời không chút chậm trễ, ánh mắt kiên định: "Sẽ."
"Đừng đùa, Cố Quỳnh, cô làm sao có khả năng sống ở đây cả đời."
"Tại sao không thể?"
"Cô không thuộc về nơi này."
Cố Quỳnh nhìn Trần Kiết Nhiên chằm chằm bỗng nhiên tiến lại gần, bao vây nàng, buộc nàng nhìn trực diện, con ngươi thâm trầm: "A Nhiên, cậu cảm thấy mình thuộc về nơi nào?"
Trần Kiết Nhiên bị Cố Quỳnh nhìn, sau gáy phát lạnh, thân thể ngửa về sau một tấc, nuốt nước miếng một cái, nhún nhún vai: "Làm sao tôi biết? Văn phòng rộng rãi sáng sủa, phòng yến hội tráng lệ, biệt thự cạnh biển đón nắng...Nói chung, không phải khe suối ngèo nàn. Cố Quỳnh, cô thấy rồi, cuộc sống ở đây khô khan kham khổ, cô có thể chịu đựng được một năm, ba năm, hay năm năm...Nhưng cô có biết cả đời là bao lâu không? Là ba mươi năm, năm mươi năm, chết già ở đây, cô đã từng nghĩ qua chưa?"
"Nghĩ rồi, hơn nữa nghĩ rất kỹ." Cố Quỳnh nghe xong, vui vẻ một tiếng: "A Nhiên, Trần Kiết Nhiên, sau khi cậu đi, mình đã nghĩ suốt một năm, nếu như mình không nghĩ rõ ràng, cũng sẽ không chạy tới đây thế này."
Trần Kiết Nhiên cảm thấy tám phần mười là đầu Cố Quỳnh hỏng rồi, nghĩ suốt một năm, lại đưa ra kết luận không thiết thực.
Cuối cùng cuộc nói chuyện thẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-cong/2215894/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.