Rạng sáng hôm sau, Trần Kiết Nhiên còn đang ngủ say, Cố Quỳnh dậy trước nàng một bước, rón rén rời ký túc xá, đóng cửa, gọi điện thoại, thấp giọng xin cho nàng nghỉ một hôm, đem chuyện tối qua Trần Kiết Nhiên bị học sinh bắt nhốt kể cho hiệu trưởng nghe, còn nói Trần Kiết Nhiên vì chuyện này mà kinh sợ, cảm mạo, hơn nữa còn sốt và nôn mửa, bệnh đến không đứng lên nổi.
Hiểu trưởng nghe xong, bận bịu nói Trần Kiết Nhiên an tâm dưỡng bệnh, lại đảm bảo sẽ cho Trần Kiết Nhiên một câu trả lời thích đáng.
Cúp máy, Cố Quỳnh nhẹ nhàng di chuyển đến nhà bếp chuẩn bị bữa sáng, dù chỉ ngủ hai tiếng đồng hồ, nhưng tinh thần còn phấn chấn hơn ngày trước, bên ngoài gió lạnh nhưng tâm không lạnh, chỉ cảm thấy thoải mái trong lòng.
Cố Quỳnh không có khiếu nấu ăn, trù nghệ mãi không tiến bộ, cái gọi là nấu ăn là làm mấy món quen thuộc, món sở trường là mì trứng, bởi vì đơn giản, không cần tay nghề.
Tối qua Trần Kiết Nhiên không ăn tối, lại tiêu hao thể lực, Cố Quỳnh nấu một bát mì trứng rau xanh, bưng vào ký túc xá, Trần Kiết Nhiên còn vùi mình trong chăn ôm mộng đẹp, nửa khuôn mặt lộ ra ngoài, Cố Quỳnh càng nhìn càng yêu.
Cố Quỳnh đặt tô mì lên bàn, ngồi bên giường lắc nhẹ vai Trần Kiết Nhiên: " A Nhiên, ăn chút đi, ăn xong hãy ngủ tiếp."
"Ừm..." Trần Kiết Nhiên cau mày lấy tỉnh táo, trở mình mấy lần, lim dim hỏi: "Mấy giờ rồi?"
"Còn sớm lắm, mới bảy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-cong/2215885/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.