Lần cuối đến Lâm Uyên kiểm tra, trên đường về, Trần Kiết Nhiên nói muốn đến Tây Triều thăm Cam Ảnh.
Mấy năm qua nàng và Cam Ảnh vẫn luôn giữ liên lạc, Cam Ảnh rất bận, vẫn chưa kết hôn, hành tung bất định, dù Trần Kiết Nhiên muốn gặp cũng không có cơ hội, lúc này nghe nói Cam Ảnh thăng lên chức vụ hành chính, rốt cuộc sinh hoạt ổn định, Trần Kiết Nhiên mới có thể đến gặp cô.
Cảm Ảnh đã gần bốn mươi, mỗi ngày ăn gió nằm sương, da dẻ có chút thô ráp, có điều khuôn mặt có nét trẻ con nên không nhìn ra đúng tuổi, giống như tiểu cô nương, gặp Trần Kiết Nhiên rất vui vẻ, nắm tay, ôm, để Cố Quỳnh vô cùng mất hứng.
Cam Ảnh khiêu khích: "Làm sao, không phục a? Vợ của em là nhờ chị năm đó cứu về, em nên cảm kích chị mới phải, có biết không?"
Chuyện cô nói là năm đó Trần Kiết Nhiên suýt chút nữa bị lừa bán, con ngươi Cố Quỳnh loé lên, nhìn Cam Ảnh với con mắt khác, thật tâm nói lời cảm tạ.
"Không cần cảm ơn, chị cũng không phải vì em mới cứu người." Cam Ảnh vung vung tay: "Chị xem Trần Kiết Nhiên là bạn."
Còn nói: "Trần Kiết Nhiên, bây giờ em thật xinh đẹp, nếu không phải hôm nay gặp ở đây, lỡ như đi trên đường chạm mặt, chắc chắn chị không dám nhận em."
Nói đến Trần Kiết Nhiên xấu hổ.
Cố Quỳnh vốn dĩ định thuê khách sạn, lại nghe Cam Ảnh nói làm gì có đạo lý đến Tây Triều ngủ khách sạn, nhiệt tình mời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-cong/2215883/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.