Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit + Beta: Cá Voi Xanh
Ngày edit: 5/9/2021
Số từ: 2232 từ
——————————————————
S
áu tháng sau, Thu Ngư sinh.
Trước khi sinh, Thu Ngư linh cảm rằng thai đầu này của nàng sẽ không dễ sinh, nên khi nằm ở trong phòng sinh đã được chuẩn bị sẵn và chỉ có một mình bà mụ, nàng chém đinh chặt sắt nói với bà: "Chốc lát có chuyện gì xảy ra, đừng lo lắng cho tôi, cũng không cần phải hỏi bên ngoài, cứ trực tiếp giữ đứa bé là được."
Bà mụ già có kinh nghiệm đỡ đẻ nhiều lần mà chưa từng nhìn thấy ai như Thu Ngư, nhất thời không biết phải nói gì, hơn nữa giữ lớn hay giữ nhỏ đều do nam nhân làm chủ.
Lúc này cơn đau ập đến đột ngột, thấy bà mụ chưa đồng ý với mình, Thu Ngư nhịn đau nói thêm với bà một câu: "Tôi mệnh tiện, thật sự không cần quan tâm đến tôi, nếu con tôi mất, tôi cũng sống không nổi."
Bà mụ nhìn thái độ kiên định của Thu Ngư, chỉ có thể thuận miệng đáp lời, đến lúc đó nhất định vẫn để nam nhân quyết định.
Có lẽ một ngữ thành sấm, lần sinh nở này thực sự không suôn sẻ, vật nhỏ trong bụng tra tấn Thu Ngư suốt một ngày một đêm mới chịu ra ngoài, trong lúc đó bà mụ đã năm lần bảy lượt muốn ra ngoài hỏi Thẩm Uyên, nhưng đều bị Thu Ngư ngăn cản, nàng rất kiên định, chỉ nghĩ đến chuyện giữ lấy con mình.
May mắn thay, tuy sinh chậm nhưng không bị rong huyết, coi như mẹ tròn con vuông.
Thu Ngư ở trong phòng một ngày một đêm, Thẩm Uyên đứng ngoài cửa một ngày một đêm.
Nghe tiếng hét tê tâm phế liệt của Thu Ngư, Thẩm Uyên cảm giác tim mình như muốn bị xé nát. Suốt một ngày một đêm đó, cả người chàng rơi vào trạng thái căng thẳng tột độ, bất cứ động tĩnh nhỏ nào trong phòng sinh cũng có thể khiến chàng kinh hoảng một hồi. Nhưng cho dù hoảng sợ, chàng cũng chỉ có thể ở ngoài lo lắng.
Một ngày một đêm đó thực sự tra tấn Thẩm Uyên đến chết, chàng sợ hãi khi nghe thấy tiếng hét thấu tim của Thu Ngư, chàng cũng sợ khi không thể nghe thấy thanh âm của Thu Ngư, chàng sợ nhất chính là cửa phòng sinh đột ngột mở cửa ra, sau đó bà mụ nôn nóng với đôi tay đầy máu chạy tới hỏi chàng giữ lớn hay nhỏ.
Một ngày một đêm đó, Thẩm Uyên đã chuẩn bị sẵn sàng cho tình huống xấu nhất, lỡ xảy ra chuyện gì, chàng chỉ cần Thu Ngư.
Cho nên khi tiếng khóc nỉ non truyền đến bên tai, Thẩm Uyên cảm thấy đó là thanh âm đẹp đẽ nhất trên đời, một thoáng ba hồn bảy vía bay về một nửa.
Khi bà mụ vui vẻ ôm đứa bé ra, nói rằng mẹ tròn con vuông, thời khắc đó Thẩm Uyên cảm thấy giờ chết cũng đáng.
Sau đó Thẩm Uyên vươn tay, cẩn thận ôm tã lót vào ngực, khi thấy bé con nhỏ nhắn mềm mại hồng hào trong tã lót, cả trái tim chàng như muốn tan chảy, tan thành vũng nước.
Đây là con trai chàng, con trai mà Thu Ngư sinh ra vì chàng.
Thẩm Uyên nhìn chằm chằm con trai mình không chớp mắt một lúc lâu, sau đó cúi đầu hôn nhẹ lên trán con, theo sau đó, con trai bị bà nội – Thẩm lão phu nhân cướp đi....
Cướp đi thì dễ dành lại thì khó, theo trí nhớ về sau của Thẩm Uyên, chỉ cần mẹ già ở bên cạnh, chàng muốn cũng không ôm được con. Chính yếu chính là, trừ bỏ ăn với ngủ, mẹ chàng sẽ không rời cháu trai bảo bối.
Cho nên chỉ cần ở nhà, con trai căn bản không đến phiên cha bé là Thẩm Uyên ôm.
Lại nói đến Thu Ngư.
Sau khi sinh con, Thu Ngư mệt quá nên thiếp đi, ngủ cả ngày mới tỉnh, lúc tỉnh lại thì không ngờ có khối ngọc bội hình con cá đặt bên cạnh gối.
Ngọc bội được chạm khắc cực kì tinh vi, hình dáng chú cá nhỏ sinh động đáng yêu như thật, với lại chất ngọc tốt, trong suốt như pha lê, vừa nhìn đã biết không phải tục vật.
Thấy Thu Ngư kinh ngạc nhìn chằm chằm khối ngọc bội, nha hoàn hầu hạ Thu Ngư lập tức vui vẻ giải thích: "Đây là quà thiếu gia tặng cho thiếu nãi nãi, Thiếu gia lo cho thiếu nãi nãi lắm, ngài ấy ở đây cả đêm qua đó ạ."
Nghe được lời này, khuôn mặt Thu Ngư 'bùng' chuyển sang màu đỏ, nàng không thể tin được, lắp bắp hỏi: "Chàng, Thẩm Uyên, bên ta? Ở đây cả đêm?"
Nha hoàn cười cười: "Dạ vâng, đương nhiên rồi ạ, bằng không có thể là ai chứ ạ?"
Khu vườn nhỏ trong lòng Thu Ngư thoáng chốc nở rộ, vươn tay cầm lấy ngọc bội, nâng niu xoa xoa hồi lâu mới nhớ hôm qua mình sinh bé con, vội hỏi: "Đứa bé đâu rồi?"
"Sáng nay lão thái thái đã ôm đi rồi ạ, nói đợi người tỉnh sẽ ôm đến." Nói đến đây, nha hoàn lại cười cười với Thu Ngư: "Lão thái thái rất thích tiểu thiếu gia đó ạ, thiếu nãi nãi thật diễm phúc."
Thu Ngư mím miệng mỉm cười. Nàng cũng cảm thấy mình có phúc, hơn nữa là thiên đại phúc trạch. Vốn là một cô nhi nhà tan cửa nát, giờ nàng không chỉ có nhà, có trượng phu còn có con trai. Không ai có phúc như nàng.
Sinh mệnh mới đến đã tiếp thêm rất nhiều sức sống cho cả Thẩm gia, biến hóa rõ ràng nhất chính là Thẩm lão phu nhân.
Thẩm lão phu nhân vốn có sức khỏe yếu, ba ngày một trận bệnh vặt, hai ngày một trận bệnh nặng, nhưng từ khi có cháu trai, tình trạng thể chất của bà nhảy vọt trong một đêm!
Đầu không đau, chân không nhức, eo không nhói nữa, ôm cháu trai đi năm dặm đường (2,5 km) cũng không thở dốc, tóm lại tốt không thể tốt hơn!
Thật ra bệnh tình của Thẩm lão phu nhân đến từ việc quá nhàn rỗi, bạn già vừa đi, Thẩm lão phu nhân đã cảm thấy cuộc sống thật nhàm chán. Tuổi còn lớn, bà càng cảm thấy mình vô dụng, cả ngày y hệt phế vật làm gánh nặng cho con trai.
Nhưng ngay khi đứa cháu nội được sinh ra, Thẩm lão phu nhân đã tìm thấy động lực để sống tiếp! Bà muốn tích cóp sức mạnh để sống thêm 2-30 năm nữa, bà phải tận mắt thấy ​​cháu trai lấy vợ sinh con!
Cái tên Thẩm Tiểu Bảo là do Thẩm lão phu nhân đặt, tuy chỉ là nhũ danh, nhưng nó thể hiện rõ ràng rằng cháu trai chính là bảo bối trong lòng bà!
Thẩm Tiểu Bảo tên thật là Thẩm Cẩn, do cha bé Thẩm Uyên đặt cho.
Cẩn, ngọc quý, Tiểu Bảo chính là viên ngọc trân quý trong mắt Thẩm Uyên, nâng trên tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan.
Thẩm Uyên rất thích Tiểu Bảo, nhưng chàng lại không biết làm sao để biểu đạt tình thương trong lòng, không biết nên làm gì để thân thiết với Tiểu Bảo, cho nên mới dẫn tới chuyện Tiểu Bảo cảm thấy Thẩm Uyên không thích bé.
Nhưng Thẩm Uyên không bao giờ ngờ rằng, sẽ có một ngày Tiểu Bảo bị bắt cóc dưới mí mắt của mình...
...
Lại nói đến bạn nhỏ Thẩm Tiểu Bảo bị bắt cóc.
Hôm đó bà chủ quán hoành thánh nói không sai, quả đúng là có hai gã vạm vỡ dùng khăn trắng tẩm thuốc mê bịt mũi miệng của Tiểu Bảo rồi bắt bé đi.
Có thể bởi bỗng dưng kinh sợ, nên bà chủ quán không thấy rõ — hai cái người vạm vỡ không hề trông hung dữ hay hung ác, thậm chí còn hoảng loạn luống cuống tay chân.
Mà do Thẩm Tiểu Bảo còn bé tí, chứ đổi người khác thì chưa chắc biết ai bắt cóc ai tống tiền đâu.
Hai tên cướp cường tráng hoảng sợ thất thố đưa Thẩm Tiểu Bảo đang mơ màng đến ngọn núi hoang hẻo lánh bên ngoài Thành Tây. Trong núi hoang có một cái miếu thổ địa đổ nát bị bỏ hoang từ lâu, bạn nhỏ Thẩm Tiểu Bảo thức giấc dưới cái nhìn chăm chú hiền từ của thổ địa.
Thẩm Tiểu Bảo mơ màng bò lên bàn thờ bằng thảm rơm, rồi chép miệng, đưa cánh tay múp mít dụi mắt, câu đầu tiên bé nói là: "Bà ơi, mẹ ơi, Tiểu Bảo đói!"
Nhưng lần này bà và mẹ đều không trả lời.
Dụi mắt đã đời, Tiểu Bảo hoàn toàn tỉnh táo lại, sau đó bị dọa sợ...
Lúc này trước mặt bé có một tên mập cao to đang liều mạng ngăn cản tên mập mạp thứ hai đang run rẩy cầm dao.
Chú mập lớn dùng hết sức ấn cái tay đang cầm dao của chú mập hai xuống: "Anh! Anh bình tĩnh đi, đó chỉ là một đứa bé con thôi!"
Vẻ mặt chú mập hai vừa bất đắc dĩ vừa đau thương: "Em cho rằng anh không biết sao? Nhưng Thượng đại nhân đã nói, chỉ cần chặt đứt một cánh tay con trai Thẩm Uyên, chúng ta sẽ có tiền đi chữa bệnh cho mẹ!"
Chú mập lớn lắp bắp thuyết phục: "Vậy, vậy thì bé con này cũng có mẹ mà! "
Lời này vừa thốt ra, tay của chú mập hai khựng lại ở giữa không trung.
Đối mặt với thanh trường kiếm lấp lánh, Tiểu Bảo choáng váng trong giây lát, sau đó không phụ sự kỳ vọng của mọi người, biểu hiện phản ứng bình thường của một bé con nên có — oa oa khóc lớn.
"Cháu muốn mẹ! Cháu muốn bà nội!" Tiểu Bảo đầu tiên "Oa oa" hai tiếng cho lập trường của mình hai lần, sau đó dồn hết sức bú mẹ gào khóc nói chuyện thương cảm nhất của mình: "Cháu đói quá! Cháu thực sự đói lắm!"
Mới ăn được hai miếng của bát hoành thánh đã bị bắt cóc, lúc này nội tâm Tiểu Bảo thực sự thương cảm, bụng nhỏ thật sự đói meo.
Tiểu Bảo vừa khóc, chú mập hai có tật giật mình ném con dao trong tay, con dao rơi "Loảng xoảng" trên mặt đất, hắn "Oa ~" một tiếng rồi cũng khóc, đường đường nam nhi bảy thước lại ngồi xổm trên mặt đất khóc khàn cả giọng, át cả tiếng khóc của bé con Thẩm Tiểu Bảo, lập tức khiến Thẩm Tiểu Bảo sợ đến nín luôn.
Chú mập lớn thở dài một hơi, sau đó vỗ vỗ vai anh trai: "Anh, anh đừng khóc nữa, anh em mình, nghĩ cách khác... Chỉ là một bé con như vậy, mình thật sự không thể xuống tay mà."
Hai anh em vốn là kẻ ở của nhà Thượng Thư bộ Hộ* – Thượng đại nhân, mẹ già ở nhà bị bệnh nặng lại không có tiền chữa trị, khi hai anh em đang sầu ruột lo lắng thì Thượng đại nhân xuất hiện.
*Người đứng đầu Bộ Hộ – tương đương với Bộ Tài chính, Bộ Kế hoạch Đầu tư, Bộ Công Thương và Bộ Nông nghiệp ngày nay
Nửa năm trước, Thượng đại nhận bị luận tội tham ô nhận hối lộ nên không qua được khảo khóa, sau khi bị bãi chức thì bị biếm tới vùng hẻo lánh. Nhưng Thương đại nhân không cam lòng bị mất trắng như thế, vì thế trút hết hận thù sang chủ quản khảo khóa – Thẩm Uyên.
Vì vậy, để trút giận, ông ta đã dùng một số tiền lớn để xúi giục hai anh em đang cần tiền cấp bách để chữa bệnh cho mẹ bắt cóc rồi chặt một cánh tay con trai Thẩm Uyên.
Dưới sự cám dỗ của tiền bạc, hai anh em đồng ý với Thượng đại nhân, mướn một kẻ chuyên biểu diễn phi tiêu trên đường phố để đánh lạc hướng sự chú ý của Thẩm Uyên, sau đó bắt cóc Thẩm Tiểu Bảo.
Nhưng hai anh em chưa trói con tin đến miếu hoang đã hối hận rồi, chứ đừng nói đến việc chặt đứt cánh tay Thẩm Tiểu Bảo.
Đây chỉ là bé con mới biết nói chuyện thôi, làm thế nào cũng không ra tay được!
Chú mập lớn khuyên nhủ anh trai trong chốc lát, nhưng chú mập hai vẫn khóc, nhưng tiếng khóc đã nhỏ hơn nhiều, từ gào khóc sang khóc thút tha thút thít.
Sau đó chú mập lớn nói tiếp: "Anh, anh đi mua món gì cho bé con ăn đi, đừng để nó chết đói, em ở đây nhìn nó cho."
Chú mập hai đưa tay lau nước mắt, thở dài một hơi, rồi chạy đi mua đồ ăn cho Thẩm Tiểu Bảo.
15 phút sau, bạn nhỏ Thẩm Tiểu Bảo khoái hoạt xơi bánh kẹp thịt thơm phúc, không hề ý thức được mình đã bị bắt cóc ╮ (╯ ▽ ╰) ╭
?? Đôi lời của editor: ??
#1 Bị bắt cóc vui phết Tiểu Bảo nhỉ? Được hai chú mập chăm cho mờ =))))
Cảm ơn đã ủng hộ. Nếu thích để lại cho mình một VOTE nha ( •̀ ω •́)✧
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.